"Ngươi!" Chu Chỉ Nhược thấy đối phương chẳng buôn đê ý tới thỉnh cầu của mình, răng cắn chặt, mắt nhắm tại, đê mắt không thấy thì tâm không phiền, toàn Cực điều động chân khí cả người cố gắng trùng kích huyệt đạo.
Không biết qua bao Câu, Chu Chi Nhược giông như cảm nhận được gì đó, mở mắt, phát hiện Tống Thanh Thư đang ngơ ngân nhìn mình, trong ánh mắt tràn ngập tán thường và mâu thuẫn.
"Thương thế của ngươi tốt đỡ rồi à?" Chu Chỉ Nhược không biết thu pháp điểm huyệt vừa rồi cua Tống Thanh Thư tà bắt chước Âu Dương Phong nghịch vận Cưu Âm, nàng ta dùng thủ pháp giải huyệt trùng kích huyệt đạo trong Cửu Âm Chân Kinh, huyệt đạo không chỉ không hề có dấu hiệu được thả tỏng, ngược tại cảm thấy cả người tê dại không thôi.
"Không nhanh như vậy, có điều cũng đủ rồi, đêm dài đằng đẵng, ôn hương noãn ngọc trong lòng, nếu cứ ngồi đến hừng đông thì không khỏi quá phung phí của trời."
Ánh mắt Tống Thanh Thư tướt qua lướt lại trên người Chu Chỉ Nhược, dáng người nổi bật dưới lớp váy xanh, chỗ cổ áo loáng thoáng lộ ra da thịt trắng nõn, cặp môi môi ướt át tỏa ra ánh sáng mê người... Nhìn nhìn, Tống Thanh Thư cảm thấy yết hầu có chút khô khô.
Loại ánh mắt này khiến Chu Chỉ Nhược cảm thấy quen quen, trong mắt không khỏi lộ ra một tia bối rối: "Ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì thì biết rõ còn cố hỏi?" Lúc trước Tống Thanh Thư vừa mới cảm nhận được mềm mại mềm mại của Lạc Băng, lúc đang muốn tận tình hường dụng thì bởi vì sự xuất hiện của Chu Chỉ Nhược mà không thê không dừng lại, lửa dục trong người chưa được phát tiết hết.
Có điều may mà lúc này có một người còn xuất sắc hơn bù vào, nhìn vẻ kinh hoàng trong ánh mắt luôn luôn bình tĩnh của Chu Chỉ Nhược, Tống Thanh Thư xoay người nói khẽ vào tai nàng ta: "Đương nhiên là muốn ngươi rồi."
"Ngươi! Ư...Ư..." Chu Chỉ Nhược đang muốn mắng thì lại phát hiện môi bị bịt lấy, tất cả ngôn ngữ đều hóa thành âm tiết tán Loạn vô nghĩ.
"Ư... Ít nhất thì cũng phải lau sạch nó đã chứ!" Biết đã không thể thoát nạn, Chu Chỉ Nhược vất vả tắm mới có được cơ hội thở dốc, đưa ra yêu cầu duy nhất mà đối phương có thể đáp ứng.
Chu Chỉ Nhược còn nhớ rõ lúc trước khi Tống Thanh Thư đang lêu lổng với một nữ nhân, nàng ta không thể không cố chịu một loại khuất nhục, đồng thời còn cố chịu một khí tức của nữ nhân khác đang tiến vào thân thể mình.
"Không thành vấn đề!" Ánh mặt trời qua cửa sổ chiếu lên da thịt trắng nõn của nàng ta, mái tóc dài có chút hỗn độn, đường cong mặt nghiêng giống như được vẽ ra, tỏa ra một cỗ khí tức yên tĩnh trong nắng sớm.
Tống Thanh Thư hy vọng nàng ta sẽ vĩnh viễn ngủ say như vậy, bởi vì hắn biết, một khi đối phương tỉnh lại hai người sẽ quay lại trạng thái ngươi chết ta sống. Tay trái mấy lần muốn tóm lấy cổ đối phương, nhưng Tống Thanh Thư thở hắt ra một hơi, cuối cùng vẫn không đành xuống tay.
"Tống đại nhân, Tống đại nhân?" Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa rụt rè của một thị vệ. ...
Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Thư năm nghiêng trên giường, thần sắc phức tạp nhìn thê tử trên danh nghĩa của mình. "Hoàng thượng đang tảo triều, triệu kiến Tống đại nhân tới ngự thư phòng đợi trước." Thị vệ cung kính đáp.
"Được, ta đi ngay, ngươi lui trước đi." Tống Thanh Thư suy nghĩ không biết lần này Khang Hi tìm mình lại có chuyện gì. Tống Thanh Thư theo bản năng nhìn Chu Chỉ Nhược một cái, thấy nàng ta không có dấu hiệu tỉnh lại, vội vàng xuống giường đi ra ngoài.
"Chuyện gì thế?" Tống Thanh Thư vừa ra ngoài liền thuận tay đóng cửa phòng lại.
"Vâng." Thị vệ cúi người rời khỏi sân.
Tống Thanh Thư mặc quần áo, quay đầu (ại nhìn nữ nhân trên giường, môi khẽ nhúc nhích, mấy ('ân chuẩn bị lên tiếng, cuối cùng dừng chân hồi tâu, (ựa chọn tặng tẽ rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tống Thanh Thư đã đi xa, Chu Chi Nhược ở trên giường bỗng mở mắt, (ập tức ngồi dậy.
Trong túc vô tình nhìn thấy ảnh chiếu từ gưong đồng trên bàn, chỉ thấy sắc mặt người trong gương kiều diễm ướt át, giữa trán tộ ra một cỗ xuân tình nông đậm. Chu Chì Nhược trong tòng tức giận, tay hất một cái, gương đồng rơi xuống đất kêu toàng xoảng.
Nhìn quần áo rải rác dưới đất, Chu Chỉ Nhược không khỏi bi thương, ôm lấy đầu gối, cúi đầu khóc nức nở.
Tống Thanh Thư đợi ở ngự thư phòng một túc, Khang Hi và Vi Tiểu Bảo bước vào.
"Bái kiến hoàng thượng!" Cho dù không tình nguyện, nhưng một số tư thái có Tống Thanh Thư vẫn phải biểu hiện ra.
"Không cần đa lễ." Khang Hi phất tay, nụ cười ấm áp trên mặt đã thê hiện ra tâm tình của hắn Lúc này không tồi.
"Không biết hoàng thượng đồng thời triệu kiêh nô tài và Tống đại nhân, có phải Lại có nhiệm vụ gì muốn giao cho hai chúng thần đỉ Làm không?" Vi Tiêu Bảo cũng cười hì hì nói.
"Phần tâm tư này của ngươi nếu đặt vào học tập thì hiện tại không chỉ Là tử tước đâu." Khang Hi buồn cười nhìn hắn.
"Nô tài toàn tâm toàn ý làm việc cho hoàng thượng, hoàng thượng đã ban thưởng nhiều rồi, tử tước, bá tước thì có quan trọng gì đâu." Vi Tiểu Bảo sắc mặt nghiêm túc, nghiêm trang nói.
"Chỉ giỏi vô mông ngựa, nhìn Thanh Thư người ta lão luyện thành thục chưa kìa, đâu có giống như ngươi." Ngoài miệng Khang Hi tuy nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút cao hứng.
"Vi đại nhân tâm tư hoạt bạt, trong chớp mắt đã nói hết những gì ta muốn nói, ta nhất thời cứng họng cho nên mới không nói được gì." Tống Thanh Thư không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với Vi Tiểu Bảo.
Quả nhiên Vi Tiêu Bảo nhìn hắn vơi vẻ ngạc nhiên, trong Lòng thầm nghĩ: "Trời ạ, không ngờ Tông đại ca thường ngày bất hiên sơn bất Lộ thủy, công Lực vỗ mông ngựa thì ra cũng thâm hậu tới vậy, tuy không Lô hỏa thuần thanh bằng Tiêu Bảo ta, nhưng cũng tính Là hiếm có rồi."
"Tốt tắm tốt Lắm, trẫm không phải gọi các ngươi tới đây để tâng bốc nhau." Khang Hi nghẹn Lời, "Lần trước Bảo Thân Vương không phải phái người của Hồng Hoa hội vào cung ám sát sao, trẫm Lấy đại cục tàm trọng, không thể không thả những thích khách này ra, có điều không thể cứ bị đánh mà không hoàn thủ như vậy được."
Vi Tiểu Bảo tiên tên nói: "Bảo Thân Vương rắp tâm hại người, nô tài đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, không biết hoàng thượng định đôi phó với hắn thê' nào?"
"Hiện tại vẫn chưa phải lúc nên động thủ." Khang Hi lắc đầu, "Nếu trẫm muốn đối phó với Hoằng Lịch, Sơn Hải quan Ngô Tam Quế cảm thấy thỏ chết cáo buồn, nhất định sẽ không đứng yên mà nhìn. Bình Tây Vương và Bảo Thân Vương đều tà tay nắm mấy chục vạn tinh binh, nếu hai người kết minh, đối với trẫm mà nói sẽ rất không ổn."
"Vậy ý của Hoàng thượng là phá hoại sự kết minh của hai người." Tống Thanh Thư hỏi.
"Không sai," Khang Hi gật gật đầu, "Ngô Tam Quế và Hoằng Lịch chưa chắc đã đồng lòng, quan hệ của bọn họ cũng rất yếu ớt. Trẫm định mượn sức Ngô Tam Quế, phân hoá hai người."
"Ngô Tam Quế ủng binh tự trọng, hơn nữa hiện giờ đã là Vương gia, chỉ sợ không dễ lôi kéo đâu." Tống Thanh Thư nghĩ nghĩ, phân tích.
"Thủ đoạn bình thường tất nhiên là rất khó lôi kéo, có điều nếu trẫm gả công chúa cho thế tử của Bình Tây Vương thì sao?" Khang Hi nở nụ cười tự tin.
"Chẳng lẽ là Kiến Ninh?" Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động, nội dung Lộc Đỉnh Ký mặc dù ở loạn thế này có không it thay đổi, nhưng lịch sử hình như vẫn cố ý mà như vô tình không ngừng tuân theo nội dung truyện.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận