Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 244: Đêm tâm thần kích động (hạ) (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 08:01:32
Vừa rồi Lạc Băng hò hét, không hề dẫn tới chút gọn sóng nào trong tòng Tống Thanh Thư, nhưng tiếng hừ khẽ này tại giống như ma chú, cả người Tống Thanh Thư tập tức trở nên cứng ngắc, tách khỏi thân thể Lạc Băng, đứng dậy cảnh giác nhìn ra ngoài cừa SỔ.
Lạc Băng vừa thoát vây, vội vàng cắn chặt môi hồng, nhặt quần áo roi trên giường, tặng tẽ mặc vào, khi nàng ta mặc xong và bỉêh mấ, Tông Thanh Thư vẫn không hề có ý ngăn cản.
"Không ngờ chúng ta tại gặp tại dưới hoàn cảnh này." Tống Thanh Thư cười khổ nói, thâm nghĩ chắc phải tói thiên kiều tìm thầy bói giải hạn thôi, vận khí dạo này xui quá.
"Không ngờ qua tâu như vậy, ngươi vẫn vô sỉ như thế, chỉ biết dựa vào loại thủ đoạn hèn hạ này để cướp lấy thân thể của nữ tử."
Rầm một tiếng, cửa phòng bị một cỗ khí kình vô hình đẩy ra, váy xanh chạm đất, một nữ tử thanh lệ tuyệt tục bước vào, sóng mắt trong suốt, ánh trăng truyên qua cửa sổ chiếu vào váy áo, giống như tiên tử Quảng Hàn cung hạ phàm.
Loại thần vận từ trong xương tủy thấm ra này vẫn khiến Tống Thanh Thư vừa yêu vừa hận, Tống Thanh Thư kéo^ chăn che người, nhìn nữ tử trước mắt, cười khổ nói: "Vốn tưởng rằng ngươi nên tới từ lâu rồi."
Nghĩ đến bị hai tiểu thí hài lừa đến Trường Bạch sơn, ở trong băng thiên tuyết địa hơn nửa năm, hai gò má nữ tử không khỏi nóng tên: "Hiện tại tới Lấy mạng chó của ngươi cũng không muộn."
"Tốt xấu gì cũng từng tà vợ chồng, đừng có mở miệng ra tà gọi chó. Ta tà chó thì nguơi tà gì?" Tống Thanh Thư nhìn nàng ta với vẻ chán ghét.
Nữ tử như thân tiên này tất nhiên chính tà Chu Chỉ Nhược, nguyên phối của Tống
Thanh Thư, túc trước sau khi bị Tống Thanh Thư một đêm phong tưu, thề sẽ băm thây hắn thành vạn đoạn, đuối giết hắn khắp thiên hạ.
Kết quả ở Dược Vương trang bị Tiểu Hồ Phỉ và Linh Tố cấp lừa tới nơi khổ hàn Liêu Đông, gần đây Tống Thanh Thư ở Mãn Thanh lăn lộn phong sinh thủy khởi, Chu Chỉ Nhược vô tình trong một khách sạn nghe thấy nghị luận của tửu khách, mới biết Tống Thanh Thư vẫn ở trong hoàng cung Mãn Thanh.
"Không sai, ta chính là mắt bị mù, mới lựa chọn gả cho ngươi, " Chu Chỉ Nhược cười lạnh nói, "Uổng cho ta lúc trước còn nói, 'cho dù tất cả người trong thiên hạ đều phản bội ta, Tống Thanh Thư cũng sẽ không phản bội ta', hiện tại xem ra, đúng là mỉm ai."
"Ngươi cũng biết ngươi đã gả cho ta à!" Tống Thanh Thư cảm thấy cảm xúc có chút mất khống chế, "Trên Thiếu Thất sơn ngươi và Trương Vô Kỵ đã làm gì, đừng tưởng là ta không biết." Rất nhiều chuyện trên thế gian không thể phân đúng sai, chỉ có lập trường bất đồng mà thôi.
"Một khi đã như vậy, "Khóe môi Chu Chỉ Nhược hơi cong lên, "Ngươi đi chết được rồi." "Ngươi nói đủ chưa?" Không biết có phải ở Trường Bạch sơn lâu quá không, ngữ khí của Chu Chỉ Nhược hiện tại so với núi băng còn lạnh hơn ba phần, không mang theo một tia sinh khí nào, "Ngươi cảm thấy hiện tại nói những lời này còn có ý nghĩa à?"
Tống Thanh Thư sửng sốt: "Không sai, không ngờ ngươi lại nhìn thấu triệt như vậy, ta ngược lại rơi xuống hạ thừa rồi." Quan hệ của hai người kể ra thì vô cùng phức tạp, xuất phát từ bản thân, hành vi của hai người kỳ thật đều không có gì sai, nhưng những gì mà hai người họ gây ra lại đã cố ý mà như vô tình tổn thương tới người khác. Lạnh lùng nhìn Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược mở miệng nói: "Ngươi đắc ý đủ chưa? Hạnh phúc cả đời ta đều bị hủy trong tay ngươi. . . Buổi tối ngày hôm đó ta đã nói rồi, một ngày nào đó, ta sẽ băm thây ngươi thành vạn đoạn, không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy."
"Hạnh phúc của ngươi!" Hô hấp của Tống Thanh Thư trở nên dồn dập, càng nói càng kích động, "Hạnh phúc của ngươi nên do ta, trượng phu của ngươi mang tới, chứ không phải là lúc sinh mệnh của trượng phu bị đe dọa thì đi lăng nhăng với tình nhân." Vừa dứt lời, thân hình Chu Chỉ Nhược trở nên mơ hồ, vô cùng mạn diệu, trong tay áo xanh bàn tay trắng nõn thò ra, năm ngón tay nhanh như cắt chộp tới đỉnh đầu Tống Thanh Thư, trình độ khinh công không ngờ không thua một cao thủ mà Tống Thanh Thư từng chứng kiến.
Tống Thanh Thư biến sắc, nhãn giới hiện giờ của hắn đã khác xưa, vung tay muốn chế trụ mạch của Chu Chỉ Nhược. "Ngươi biết rõ ta không làm gì vượt giới hạn với hắn." Lông mi Chu Chỉ Nhược run run, nhìn xoáy vào hắn.
"Ta không biết, sau đêm đó tôi mới biết." Trên mặt Tống Thanh Thư nổi lên một nụ cười khó có thể khống chế, Hơn nữa cho dù trước đó có biết, ta cũng không hối hận với những việc đã làm lúc trước. Có thể có được giọt máu trinh của ngươi, nghĩ đến sau này bất kể ngươi và Trương Vô Kỵ thế nào, hắn ở trước mặt ta thủy chung vẫn là người thất bại."
Nào ngờ sắc mặt Chu Chỉ Nhược vẫn thản nhiên, giống như đã sớm đoán được vậy, tay trái nháy mắt đánh tới.
Tống Thanh Thư vội vàng vươn tay nghênh đón, hự một tiếng, Chu Chỉ Nhược xoay người, nhẹ nhàng bay về chỗ cũ.
Tống Thanh Thư lại phun ra một ngụm máu tươi, hôm qua bị Bôn Lôi Chưởng của Văn Thái Lai gây thương tích, trải qua một đêm điều dưỡng, đối phó với toại võ công của Lạc Băng thì không sao, nhưng đối với nhân vật như Chu Chỉ Nhược trên đại hội Đồ Sư đoạt được danh hiệu "Thiên hạ đệ nhất", mặc dù có thành phần là Trương Vô Kỵ cố ý nhường, nhưng cũng đủ thấy võ công của nàng ta nếu so sánh với với Lạc Băng thì quả thực là khác nhau một trời một vực.
"Cửu âm chân kinh của ngươi đã luyện đến hỏa hậu như vậy rồi à?" Trên mặt Chu Chỉ Nhược hiện lên vẻ lo lắng.
"Biết rõ ái thê của ta không lúc nào là không đuổi giết ta, sao có thể không liều mạng luyện võ công cho tốt?" Tống Thanh Thư lau máu tươi ở khóe miệng, trong lòng giễu không thôi, gần đây sao giống như phụ nữ có kinh, cả ngày chảy máu thế nhỉ.

Bình Luận

0 Thảo luận