Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 287: Mỹ nhân đang ngủ (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 08:01:32
Trăng tối gió to, chính là thời tiết tốt đê giết người phóng hỏa, trộm hương trộm ngọc.
Tống Thanh Thư mặc một thân áo đen đứng trên sườn núi, tùy ý đê gió lạnh đêm khuya quất vào người, chuyên chú nhìn Tam Thánh am trong sơn cốc xa xa.
Đoán rằng người ở bên trong đã tiến vào mộng đẹp, Tống Thanh Thư tung người nhảy tên, thân thể theo gió phiêu lãng, túc kiệt tực tại giẫm nhẹ tên tá cây, thân hình tại có thê bay tên trước mấy trượng.
Khi hắn lặng lẽ lẻn vào Tam Thánh am, quay đầu lại nhìn khoảng cách đường đi, trong lòng thầm cảm thán nói: "Đạp Sa Vô Ngân quả nhiên xứng đáng là đệ nhất khinh công đương thời."
Kiểm tra chung quanh một chút, phát hiện không kinh động tới bất kỳ ai, Tống Thanh Thư lộ ra một nụ cười hài lòng, tiếp tục che giấu thân hình, một đường lần mò tới phòng của Trần Viên Viên.
"Loại cửa sổ của người cổ đại không phòng được cướp, lại không thể phòng nhìn lén, thật sự không hiểu làm ra với ^mục đích gì." Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm cửa sổ giấy trước mắt, thật sự cảm thấy nghẹn lời, vội vàng học chiêu số trong phim ảnh, thấm ít nước miếng rồi chọc nhẹ, ghé mắt nhìn vào bên trong.
Trong phòng tối mò, toáng thoáng nhìn thấy có hai người trên giường trên giường, Tống Thanh Thư lập tức cảm thấy mất mát: "Chẳng tẽ tà Trần Viên Viên và gian phu của nàng ta? Nữ nhân này tuy đáng thương, nhưng bản thân nàng ta cũng không phai tiệt nữ trinh tiết, rất nhiêu túc chính tà gieo gió gặt bảo."
Cảm thán thì cảm thán, nhưng hắn vẫn nhớ rõ mục đích tần này, Tống Thanh Thư lật cửa SỔ nhẹ nhàng nhảy vào, vừa hạ xuôrig đất, chỉ thấy một người trên giường giống như có cam giác lật người tại, đồng tu Tống Thanh Thư co rút tại, chân ra sức giậm ra sau, cả người giôrig như mũi tên bắn tới, trong nháy mắt đã điểm tên huyệt ngừ cùa hai người trên giường, lúc này mới xúc cảm mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến khiến Tống Thanh Thư sửng sốt, mượn ánh trăng te tói, cúi đầu nhìn.
Dưới tóp rèm mỏng trên giường gỗ đàn hương, một thiếu nữ thanh xuân chăn trên người đã tuột xuống hơn nưa, đế tộ bầu ngực trắng như tơ tựa, tóc đen như nước phủ tên trên càng làm nổi bật da thịt trắng như tuyết. Lông mi dài theo mỗi lần hô hấp trong túc ngu mà rung rung, thấy rõ khuôn mặt đó, Tống Thanh Thu bừng tình đại ngộ: "Thì ra người tại tà A Kha."
Vén một góc chăn lên, Tống Thanh Thư vừa nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng ta vừa thì thầm nói "Lỗi quá, ta chỉ là vì Tứ Thập Nhị Chương kinh mà đến, thật sự không^ phải cố ý chiếm tiện nghi của ngươi. Hiện giờ thời tiết lạnh dần, đắp chăn cho ngươi là để tránh phong hàn nhập thể, coi như bồi tội cho lần mạo phạm này của ta đi."
Sau khi đắp chăn xuống, Tống Thanh Thư quay đầu lại chuẩn bị xem Tứ Thập Nhị Chương kinh rốt cuộc đặt ở đâu, nhưng cảnh đẹp đập vào mắt thiếu chút nữa khiến Tống Thanh Thư chảy máu mũi.
Mơ hồ thấy được dáng người mạn diệu của Trần Viên Viên nằm đó, dưới lớp sa mỏng, thân thể như ẩn như hiện. Cặp vú tuyệt sắc nhô cao, mày như trăng mới, cong như lá liễu, vẻ mặt điềm tĩnh nằm đó, môi không son mà đỏ, mày không tô mà đậm, quả nhiên không hổ là hồng nhan họa thủy có thể khiến nam nhân giận dữ vượt ải.
"Ài, tuy ta háo sắc, nhưng khinh thường không thèm làm dâm tặc." Tống Thanh Thư dùng nghị lực cực lớn khắc chế bản thân toàn tâm toàn ý tìm kiếm kinh thư, cuối cùng thấy bản Thứ Thập Nhị chương đó ở dưới gối của Trần Viên Viên.

Bình Luận

0 Thảo luận