Tống Thanh Thư tất nhiên là rất vui vẻ đón nhận, chi thiêu mỗi nước xèo tay ôm lấy. Lạc Băng sao đê hắn được như ý, dù sao cũng là người tập võ, lưng hoi uống một cái, dừng người lại giữa không trung, sau đó chậm rãi thẳng người dậy.
"Có ăn hay không?" Lạc Băng có chút xấu hổ, cũng không thử cướp bát trong tay hắn nữa.
"Đương nhiên là phải ăn rồi, Tống mỗ sao nỡ cô phụ hảo tâm của phu nhân." Một chén cháo nóng vào bụng, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy chân khí ở đan điền giông như sục sôi thêm mấy phân, tinh thần chấn động, vội vàng nhanh chóng chữa thương.
Khi Tống Thanh Thư mở mắt từ trong nhập định, nhìn bên ngoài đã sáng, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Hai người bọn họ sao vẫn chưa về, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?"
Lạc Băng dùng tay chống má, đang gật gù ngủ ở bàn bên cạnh, nghe thấy thanh âm của hắn thì giật mình tỉnh lại, nói: "Ta cũng không biết." Trong lòng cũng mang theo nghi hoặc tương tự, Hạ Thanh Thanh đi đâu thì nàng ta biết, nhưng Lý Nguyên Chỉ sao cũng chưa về.
Cảm thấy thương thế đã khôi phục bảy tám phần, Tống Thanh Thư từ trên giường nhảy xuống, "Ta ra ngoài tìm họ, thuận tiện thông tri cho thượng thiện giám mang tới chút đồ ăn, cái thứ điểm tâm này ăn không vô."
Lạc Băng gật đầu, nhìn Tống Thanh Thư biến mất ở ngoài cửa, một thoáng đó nàng ta đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vớ vẩn, mình giống như một người vợ đang dõi nhìn theo trượng phu ra ngoài đi làm.
Sau khi rời khỏi thượng thiện giám, Tống Thanh Thư sắc mặt ngưng trọng tìm kiếm trong hoàng cung, lúc ban đầu hắn cho rằng Hạ Thanh Thanh rốt cuộc không kiềm chế được, đi động thủ ám sát Khang Hi, nào ngờ tìm Đa Long hỏi thăm, đêm qua trừ chính hắn giả mạo phản tặc cứu người của Hồng Hoa hội ra thì không có tin tức về thích khách nào khác.
Tiếp theo Tống Thanh Thư tại cho rằng Hạ Thanh Thanh lạc đường trong hoàng cung, tuy cảm thấy nàng ta chắc không não tàn như vậy mới đúng, nhưng hoàng cung dù sao cũng quá lớn, Tống Thanh Thư cũng chẳng biết được hết. Lợi dụng sự yểm hộ của thân phận hiện giờ, đành tìm kiếm một lượt.
Kết quả cho tới lúc mặt trời chiều ngã về tây, hắn vẫn không phát hiện bóng dáng của Hạ Thanh Thanh, đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, sắc mặt Tống Thanh Thư trầm xuống, hấp tấp về chỗ của mình.
"Ngươi ngày hôm qua đã nói gì với Hạ Thanh Thanh?" Đẩy cửa ra, Tống Thanh Thư không bận tâm tới sắc mặt của Lạc Băng, âm trầm hỏi.
Nào ngờ Lạc Băng không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại giơ một tờ giấy lên, giọng nói lạnh như băng: "Đây là cái gì?"
Tống Thanh Thư sờ vạt áo, hơi biến sắc, thì ra ngày hôm qua lúc chữa thương không cẩn thận đánh rơi thư từ vợ của Văn Thái Lai ở trên giường.
Việc đã đến nước này, Tống Thanh Thư không biện giải, ngược lại thản nhiên nói: "Phu nhân cũng không phải thôn phụ không biết chữ nơi rừng rú, sao biết rõ còn cố hỏi." Lạc Băng đích xác là như hắn nghĩ, nàng ta thông minh nên vừa thấy phong thư này đã đoán ra việc Tống Thanh Thư tám chín phần mười là bức Văn Thái Lai viết ra, nhưng sự chú ý của nàng ta lại không phải ở đây, mà đúng như Tống Thanh Thư vừa nói, bất kể trượng phu có nỗi khổ gì, nhưng sự thật là hắn đã vứt bỏ mình, tặng mình cho một nam nhân khác! "Tốt, tốt!" Môi Lạc Băng run rẩy vì tức giận, "Đây đúng là chữ của tứ ca, ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn vô sỉ hèn hạ nào để ép hắn viết tờ giấy này."
"Bất kể thủ đoạn ta dùng có hèn hạ vô sỉ thế nào, quan trọng nhất vẫn là đây đúng là do Văn Thái Lai viết, " Tống Thanh Thư nhìn Lạc Băng, "Xem ra phu nhân ở trong lòng hắn cũng không phải là quá quan trọng."
Mỗi một chữ Tống Thanh Thư nói giống như mũi dao đâm vào Lạc Băng Lạc Băng, nữ nhân đều là một loại động vật cảm tính, rất nhiều lúc bọn họ không thèm để ý tới bản thân sự việc, mà lại để ý tới một số thứ mà nam nhân cảm thấy rất khó hiểu.
Theo Văn Thái Lai, hắn thuần túy là vì cứu Hồng Hoa hội Hồng Hoa hội, cho dù Lạc Băng biết, chắc hẳn cũng sẽ hiểu cho hành động của hắn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận