"Hả?" Ngô Tam Quế nhìn nhi tử, chờ câu tiếp theo của hắn.
"Nếu đê' phụ vương quyết định, bất kể cuối cùng tựa chọn ai, đều sẽ đắc tội với Khang Hi và Bảo Thân Vương, nhưng nếu giao quyền tựa chọn cho A Kha thì sao?" Ngô úng Hùng mỉm cười nói.
Ngô Tam Quế nghe mà mắt sáng rực, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
"Đến lúc đó chúng ta chỉ cần tuyên bố với bên ngoài rằng giao quyền chọn rể cho A Kha, mời Phúc Khang An và Vi Tiểu Bảo chung một phòng, để A Kha tự tựa chọn vị hôn phu của mình." Ngô Ứng Hùng càng nói càng đắc ý, "Tuy nhìn thì công bằng, nhưng chúng ta tại biết rõ A Kha có thế nào cũng không tựa chọn tên tưu manh Vi Tiểu Bảo kia, hơn nữa như vậy, cho dù Khang Hi bất mãn với kết quả cũng chẳng tàm gì được."
"A Kha, ý của ngươi thế nào?" Ngô Tam Quế xoay người nhìn A Kha hỏi.
"Tất cả do phụ vương tàm chủ." A Kha hai má đỏ hây hây, tiếng nhỏ như muỗi kêu nói xong tiền chạy ra ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bình Tây Vương phái người đến An Phụ viên mời Tống Thanh Thư và Vi Tiểu Bảo đến vương phủ một chuyến.
Vi Tiểu Bảo trên đường đi hưng phấn không thôi, trong tòng ảo tưởng sau này dứt khoát sẽ không tàm quan nữa, cùng bọn A Kha Song Nhi tìm một nơi ẩn cư, mỗi ngày sẽ tàm cái chuyện xấu hổ đó với A Kha...
Có điều sau khi hai người tới phủ Bình Tây Vương, nụ cười trên mặt Vi Tiểu Bảo không khỏi cứng đờ.
Trong đại sảnh phủ Bình Tây Vương, một công tử thanh niên ngồi ở bên trái Ngô Tam Quế, mặt như quan ngọc, phong thần tuấn lãng, dung mạo cử chỉ tuấn nhã, khoảng chừng mười tám mười chín ựuổi, mặc một bộ trường bào màu xanh ngọc, đầu đội mũ quả dưa bằng da, chính giữa mũ khâu một viên ngọc vuông.
"Con bà ngươi, ngươi có cần ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái như vậy không? Lão tử bình sinh hận nhất là kẻ đẹp trai hơn ta, bên cạnh đã có một Tống Thanh Thư rồi, giờ lại thêm một tên mặt trắng nữa, lão tử mang một cái mặt đại trà rất là áp lực đó." Khóe miệng Vi Tiểu Bảo giật giật, trong lòng oán thầm không thôi.
Tống Thanh Thư lại nhìn ngọc quý trên mũ hắn, cách xa như vậy cũng có thể nhìn thấy khối mỹ ngọc đó lấp lánh, trong lòng biết là bảo vật vô giá, không khỏi buồn cười thầm nghĩ: "Trên đầu đội một thứ vô giá như vậy, không sợ nửa đem bị phi tặc cắt đầu à."
"Vi tước gia, Tống đại nhân, bổn vương giới thiệu với các ngươi một chút, vị này là Phúc Khang An Phúc công tử, thế tử của Bảo Thân Vương, hai vị này là tứ hôn sứ Vi tước gia, và tống giá tướng quân Tống đại nhân." Ngô Tam Quế đứng lên, giới thiệu hai bên với nhau.
"Chẳng trách lão tử lần đầu tiên thấy ngươi đã không vừa mắt, thì ra là tiện nhân cướp lão bà với lão tử." Vi Tiểu Bảo trong lòng mắng thầm không thôi, chắp tay tùy ý ứng phó nói: "Cửu ngưỡng cửa ngưỡng." Phúc Khang An không đáp lễ, chậm rãi buông chén trà, thản nhiên nói: "Ta còn tưởng lực cầm Ngao Bái là anh hùng gì, thì ra chỉ là một thằng nhóc chưa dứt hơi sữa, xem ra lời đồn quả nhiên là không thể tin được."
"Đụ má mày!" Vi Tiểu Bảo từ lúc trở thành sủng thần của Khang Hi tới nay, cho dù là vương công đại thần nhìn thấy hắn cũng phải cung kính, nào có ai dám vô lễ với hắn như vậy, nhất thời tức giận ngay cả những lời chửi khách ở Lệ Xuân viện Dương Châu trước kia cũng mắng ra.
Tuy Phúc Khang An nghe không hiểu hắn nói gì, nhưng trong lòng biết khẳng định không phải là lời hay, sắc mặt không khỏi trầm xuống, lạnh giọng nói: "Vả miệng!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận