"Tống đại nhân, ngươi đừng hỏi ta nữa, những gì ta nói tà việc mà ngươi có thể tra được, nhiều hơn thì ta không thể nói, dù sao Vương gia cũng vô cùng knỉêng kị thủ hạ tư thông tin tức."
Sau khi chia tay Điền Quy Nông, Tống Thanh Thư thâm cảm khái: Điền Quy Nông này tuy xấu, nhưnqg cuối cùng vẫn nhớ ơn cứu mạng của ta, có thê cùng nói vói mình nhiều như vậy tà không tồi rồi.
Tống Thanh Thư vừa trở lại An Phụ viên, liềnn thấy Vi Tiểu Bảo mặt lộ vẻ hoang mang chạy tới, kéo hắn đi tới một gian mật thất.
"Vi huynh đệ, rốt cuộc có chuyện gì mà kích động như vậy?" Tống Thanh Thư trong lòng nghi hoặc, thấy hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chắc không phải vì hôn sự của A Kha.
"Lần này đúng là chết chắc rồi, chết chắc rồi, " Vi Tiểu Bảo đi đi lại lại trong phòng, không ngừng lầm bẩm, "Tống đại ca, ngươi nhất định phải cứu ta."
"Nếu ngươi vẫn cứ nói những lời vô nghĩa đó, ta dù muốn cứu ngươi cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu." Tống Thanh Thư thấy hắn ấp a ấp úng mãi vẫn không nói ra được nguyên cớ. Không khỏi tức giận nói.
Vi Tiểu Bảo cuối cùng trấn định lại một chút: "Là thế này, hôm nay Bình Tây Vương phủ phái một ma ma tới, nói là muốn kiểm tra trinh tiết của công chúa, ta vất vả lắm mới ứng phó qua được hôm nay, có điều tránh được mùng một nhưng không tránh được mười lăm."
"Công chúa kim chi ngọc diệp, là bà ta có thể tùy tiện kiểm tra à? Gan của Ngô Tam Quế sao to thế?" Tống Thanh Thư nghi hoặc không thôi.
"Ta túc ban đầu cũng cho rằng như vậy, về sau mới biết không phải lão rùa đen Ngô Tam Quế đó gan to^mà^tà quy củ triều đình trước nay như vậy. Trước kia hoàng thất để thể hiện thành ý của mình, mỗi lần hòa thân đều sẽ yêu cầu đối phương phái người tới kiểm tra trinh tiết của nữ tử hòa thân, kết quả quy củ này truyền cho tới bây giờ. Vốn là trước khi xuất kinh cũng có Lễ bộ cũng giảng giải quy củ tương quan cho ta, nhưng ta vừa nghe thấy lễ nghi liền thấy phiền phức đau đầu, vào tai trái ra tai phải, về sau lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cho tới hôm nay phủ Bình Tây Vương phái người tới ta hỏi tả hữu mới biết thì ra là có điều này." Vi Tiểu Bảo mặt như đưa đám nói, thầm nghĩ màng trinh của thầm nghĩ đã sớm bị mình đâm thủng, người của Ngô Tam Quế kiểm tra cái là biết, đến lúc đó trong cơn giận dữ trực tiếp chém đầu mình, Tiểu Huyền Tử cũng không cứu được ta.
Nghĩ nghĩ, trong lòng Vi Tiểu Bảo đột nhiên dâng lên lửa giận: Nếu không phải tiện nhân Kiến Ninh kia trên đường không ngừng câu dẫn mình, ta sao lại rơi vào tuyệt cảnh này, mụ nội nó, vì một nghiệt chủng Kiến Ninh mà khiến Song Nhi của ta biến thành tiểu quả phủ, vụ làm ăn này thiệt quá.
Trong lòng Tống Thanh Thư lại mừng như điên, thầm nghĩ chẳng lẽ là trời cũng giúp ta? Trong đầu vội vàng tính toán kế hoạch tiếp theo.
Vi Tiểu Bảo thấy hắn vẫn trầm mặc không nói gì, trong lòng không khỏi nảy sinh ý nghĩ ác độc: Nếu ngươi cũng bỏ mặc không lo, lão tử cùng lắm thì lôi cả ngươi ra. Lão tử công chúa công chúa là tử tội, ngươi thân là tống giá tướng quân, công chúa thất trinh, cũng khó tránh khỏi cái chết. Hắc hắc, kể ra thì lão tử ít nhất còn được chơi công chúa, tính sao cũng không thiệt, ngươi thì chỉ nhìn thôi mà còn phải gánh oan cho ta. "Cái này thì ta biết." Vi Tiểu Bảo buồn bực nói.
"Phúc Khang An ngoài mặt tuy là nắm chắc thắng lợi, nhưng cũng không phải không có sơ hở. Nếu trong khoảng thời gian này hắn làm ra một số chuyện khiến người người oán trách, ví dụ như... Làm hỏng trinh tiết của công chúa, ngươi cảm thấy A Kha còn có thể gả cho hắn sao? Con dâu tương lai của Ngô Tam Quế bị hắn chơi rồi, không giết hắn đã là tốt lắm rồi, còn có thể gả cả nữ nhi cho hắn à?" Tống Thanh Thư bình thản nói mấy câu mà khiến Vi Tiểu Bảo luôn gan lớn tâm đen lưng cũng không khỏi lạnh toát. "Vi huynh đệ, ngươi không phải muốn cưới A Kha sao, hiện tại cơ hội tới rồi đấy." Kế hoạch Trong lòng đã định, Tống Thanh Thư ngẩng đầu nở nụ cười tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
"Ta hiện tại nào có tâm tình mà nghĩ tới chuyện đó." Vi Tiểu Bảo theo bản năng bực mình phất tay áo, đột nhiên tỉnh ngộ, kinh hỉ nhìn Tống Thanh Thư, "Tống đại ca có biện pháp giúp ta cưới được A Kha à?" Nghĩ đến dung nhan tuyệt thế của A Kha, Vi Tiểu Bảo thậm chí ngay cả tử tội trộm công chúa cũng ném ra sau đầu.
"Ngô Tam Quế không phải để A Kha tự lựa chọn giữa ngươi và Phúc Khang An à? Tuy biết... Nội hàm của Vi huynh đệ ngươi." Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái nói, "Nhưng A Kha là một tiểu cô nương, ánh mắt khẳng định không sắc bén được như chúng ta, hơn nữa lúc trước lại có chút hiểu lầm với Vi huynh đệ, chỉ sợ nàng ta tám chín phần mười sẽ lựa chọn tên Phúc Khang An tốt mã dẻ cùi kia."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận