Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 255: Thiếu nữ bỏ nhà ra đi (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 08:01:32
Tống Thanh Thư cười cười, đáp: "Quận chúa diễm danh vang xa, người kinh thành đêu biết Bình Tây Vương gia có một nữ nhi giống như thiên tiên, ta biết tên của ngươi cũng không có gì Cà Cạ."
"Thế à?" A Kha vẻ mặt ngượng ngùng hỏi, không ngờ thanh danh của mình mình tại truyền tới tận kinh thành, tâm tu của thiêu nữ mặc dù có chút ngượng ngùng nhung khó tránh khỏi thần thái bay bổng.
"Tất nhiên Là thật rồi, chẳng Cẽ quận chúa không biết à?" Tống Thanh Thu cố ý giả bộ như giật mình.
"Được rồi, được rồi," Tống Thanh Thư cứ tuôn khen ngợi vẻ đẹp của nàng ta, cho dù dây thần kinh của A Kha có lớn tới mấy thì cũng có chút ngượng ngùng, "Ngươi đã biết ta rồi, vậy hiện tại dẫn ta đi gặp chị dâu của ta chắc không có vấn đề gì chứ?"
"Cái này chỉ sợ có chút không được hợp ý cho lắm." Tống Thanh Thư vẻ mặt khó xử, vạn nhất hiện tại Vi Tiểu Bảo và Kiến Ninh đang léng phéng, mình dẫn theo nữ nhi của Ngô Tam Quế tới, không phải là tìm việc à.
"Có gì mà không hợp lý, một nữ nhi gia như ta đi gặp chị dâu của mình, đâu có làm hỏng danh tiết của nàng ta." Thanh âm của A Kha rất trong trẻo kiều mỵ.
Tống Thanh Thư thầm nghĩ Kiến Ninh làm gì còn danh tiết gì nữa, đã bị Vi Tiểu Bảo phá hỏng hết rồi, có điều đích xác không thể dẫn người ta đi được, đành phải nói: "Quận chúa việc gì phải nóng vội, ngày mai Bình Tây Vương sẽ nghênh đón công chúa nhập quan, đến lúc đó quận chúa tất nhiên có thể nhìn thấy."
A Kha trong lòng quýnh lên, há miệng nói ngay: "Nhưng ta không đợi được tới ngày mai."
Tống Thanh Thư mặt tộ vẻ nghi ngờ, đột nhiên nghĩ đến tiểu mỹ nhân thiên hạ nhiều như vậy, tuy đối phương đích xác là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng chưa chắc đã chính là A Kha.
Thấy vẻ mặt của hắn, A Kha minh bạch Tống Thanh Thư đã sinh ra hoài nghi, trong lòng đấu tranh hồi lâu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, mấy lần môi hồng khẽ mở, lại nuốt xuống lời nói đã tới bên miệng.
"Nỗi khổ gì?" A Kha của Thế giới này so với nguyên tác thì hạnh phúc hơn rất nhiều, từ nhỏ đã chính là thiên chi kiêu nữ, hiện tại lại đang ở đổ tuổi vô ưu vô lự, còn có nỗi khổ gì chứ? Tống Thanh Thư không cho là đúng hỏi.
"Nỗi khổ riêng mà nói ra được thì còn gọi gì là nỗi khổ riêng!" A Kha bĩu môi, vẻ mặt lập tức có chút mất hứng. Tống Thanh Thư thấy bộ dạng xấu hổ muốn nói lại thôi của nàng ta, chỉ cảm thấy hết sức cảnh đẹp ý vui, trong lòng tán thưởng nàng ta không chỉ được di truyền vẻ xinh đẹp của mẫu thân Trần Viên Viên, còn được di truyền cả bản sự mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến nam nhân tâm thần rúng động.
"Ta có nỗi khổ riêng." A Kha điềm đạm đáng yêu nhìn hắn. "Tại hạ Tống Thanh Thư." Giới thiệu bản thâm một cách đơn giản khệnh khạng, Tống Thanh Thư thầm nghĩ nói như thế nào mình hiện tại ở trong triều đình Mãn Thanh cũng được coi là một hồng nhân, cứu giá đêm trăng tròn cùng chiến dịch Thái Sơn, không ít người đều tôn xưng mình là đệ nhất cao thủ của Mãn Thanh, Tống Thanh Thư ở ngoài mặt tuy khiêm tốn không dám nhận, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút đắc ý. Nếu nam nhân khác đụng phải A Kha, trước mắt có một thiếu nữ mắt sáng da trắng hờn dỗi tức giận như vậy, chỉ sợ sớm đã không đành lòng tiếp tục truy hỏi. Nhưng Tống Thanh Thư thì lại khác, dù sao cũng đã nhìn quen các mỹ nữ muôn màu muôn vẻ rồi, cho nên đã có sức chống cự không nhỏ, hơn nữa trong lòng quả thực rất hiếu kỳ nỗi khổ riêng của đối phương, lập tức nảy ra ý hay, nói: "Quận chúa cứ nói cho ta biết, nếu đích xác chuyện có nguyên nhân, tại hạ nói không chừng có thể nghĩ biện pháp cho
ngươi gặp công chúa trước."
A Kha thấy Tống Thanh Thư rất nhanh từ vẻ kinh hãi lúc đầu khôi phục lại, ánh mắt trở nên sáng rực, không giống như nam nhân bình thường thấy nàng ta liền thất hồn lạc phách, theo bản năng tin tưởng mấy phần, mở miệng hỏi: "Vừa rồi quên hỏi tính danh của tướng quân, không biết xưng hô với tướng quân thế nào?"

Bình Luận

0 Thảo luận