Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cao Thủ Thâu Hương

Chương 300: Khí động học một cây lau qua sông (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 08:01:32
"Chuyện của Lão tổ tàm xong nhanh vậy à?" Tống Thanh Thư nhận ra đối phương tà Quỳ Hoa tão tổ, kinh ngạc nói.
"Lần trước người của Hồng Hoa hội thông đồng với Nam Thiêu Lâm Lừa ta ra ngoài, may mà có ngươi cứu sôhg tiểu hoàng đế." Quỳ Hoa tão tổ giông như kê một chuyện rất bình thường, đối vói toại người đã sống mấy trăm năm như tão, đích xác tà không có gì có thể khiến tão động dung.
Tống Thanh Thư nhớ rõ tần trước Quỳ Hoa Lão tô từng nói, tào sở dĩ bảo hộ Khang Hi tà nhìn trúng chân tong chi khí trên người Khang Hi, có ích cho Quỳ Hoa Bảo Điển mà tão tu tuyên.
"Lão tổ, có vấn đề ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, chân long chi khí ngươi cần theo tý thuyết thì chân long chi khí của Thiết Mộc Chân đầy đủ hơn chứ, không sao không tới chỗ hắn?"
"Thành Cát Tư Hãn đích xác không tồi, chỉ tiếc dục vọng chinh phục của hắn quá nhiều, luôn ở trên lưng ngựa Nam chinh bắc chiến, lão tổ ta tay mỏi chân yếu rồi, thật sự không muốn đi theo hắn bôn ba khắp nơi. trong mấy hoàng đế Còn lại, đế vương chi khí đều tràn ngập cảm giác suy bại, chỉ độc có Khang Hi là phồn thịnh phồn vinh, hơn nữa ta đã quen với cuộc sốngở Tử Cấm thành, cũng lười chẳng muốn đổi chỗ." Quỳ Hoa lão tổ chậm rãi giải thích, thanh âm của lão giống như móng tay cào qua thủy tinh, bén nhọn khó nghe, Tống Thanh Thư nghe mà nhíu mày.
"Lão tổ lần này tìm ta có gì chỉ giáo?" Tống Thanh Thư biết Quỳ Hoa lão tổ trước nay giống như quỷ mỵ luôn sinh hoạt trong bóng tối, nếu không có chuyện quan trọng thì bình thường sẽ không hiện hình trước mặt người khác.
"Tiểu tử, ngươi cũng biết lão^ tổ ta rất giỏi thuật vọng khí, vừa rồi ở trong ngự thư phòng nhìn thấy trên đầu ngươi có một cỗ hắc khí ngưng tụ, nghĩ chắc ngươi gần đây sẽ có một hồi đại kiếp nạn, niệm tình quen biết nhau, lão tổ hảo tâm nhắc nhở ngươi một phen, tự ngươi to mà giải quyết." Quỳ Hoa lão tổ cười hai tiếng, rất nhanh liền xoay người biến mất.
"Thí chủ, ta thấy ngài ấn đường có màu đen, gần đây sẽ có tai ương huyết quang..." Bên tai Tống Thanh Thư giống như vang lên lời kịch của thần côn giả danh lừa bịp trên đường cái kiếp trước, Ngươi nếu thật sự có bản sự như vậy vì sao lần trước không đoán được Khang Hi sẽ bị ám sát?" Tống Thanh Thư lắc đầu, không để những lời nói này của Quỳ Hoa lão tổ ở trong lòng.
Ra khỏi hoàng cung, Tống Thanh Thư vốn muốn đến Tử Tước phủ thăm Song Nhi, nhưng lo da mặt đối phương quá mỏng, gặp mặt cũng không biết nói gì, thế là quyết định trực tiếp ra khỏi thành đi về hướng Hắc Mộc nhai, để cho hai người có thời gian xóa nhòa sự xấu hổ đó.
Tống Thanh Thư một đường giục ngựa về hướng tây, sau hai ngày thì đi tới cách Bình Định Châu hơn bốn mươi dặm về hướng tây bắc, chỉ thấy núi đá đỏ sẫm như máu, nước sông chảy xiết, hỏi cư dân địa phương mới biết nơi này tên là Tinh Tinh Than, cách Hắc Mộc nhai không xa.
"Đúng vậy!" Tuy Tống Thanh Thư cảm thấy không ổn nhưng vẫn trả lời. "Xin thông truyền cho Đông Phương giáo chủ của các ngươi, cứ nói Tống Thanh Thư có việc cầu kiến." Tống Thanh Thư nhảy xuống ngựa đế, chắp tay với họ.
"Tống Thanh' Thư? Chưa nghe nói bao giờ," Thủ vệ nghị luận với nhau, nhìn hắn với vẻ bất thiện, "Ngươi nói là bạn của Đông Phương giáo chủ?" Đi thêm về phía bắc, không lâu sau, Tống Thanh Thư liền từ xa nhìn thấy sơn môn của Nhật Nguyệt Thần giáo, hai bên vách đá như tường, ở giữa có một đường đá rộng chừng năm thước, trên đường đi giáo chúng Nhật Nguyệt giáo cach gác nghiêm mật, Tống
Thanh Thư chậm rãi giục ngựa tiến lên.
"Kể nào dám tự tiện xông vào tổng đàn của Nhật Nguyệt Thần giáo!" Thủ vệ rất nhanh liền chú ý thấy Tống Thanh Thư, lập tức cầm đao cản hắn lại.

Bình Luận

0 Thảo luận