Nhìn người của Hồng Hoa hội đ'êu bị chế phục, sắc mặt Khang Hi mặt âm tình bất định, không biết đang nghĩ gì, do dự một thoáng rồi hạ lệnh: "Tạm thời nhốt vào thiên Cao, ngày sau thẩm vấn."
"Đa Long ngươi thân Cà tổng quản ngự tiền thị vệ, đế một đám phản tặc trà trộn vào trong cung, vốn tà tội Cớn, có điều trẫm niệm tình ngươi cứu giá đúng túc, phạt ngươi nửa năm bổng Cộc."
"Tạ Cong ân cùa hoàng thượng!" Đa Long quỳ gối, trên mặt mồ hôi Cạnh chảy ròng ròng, tlìâm nghĩ nếu thật sự xảy ra chuyện gì, mình có mười cái đ'âu cũng không đủ đê chém.
Nhìn thi thể thị vệ ngổn ngang trên mặt đất, mặt Khang Hi lộ vẻ bi thống, nói: "Những thị vệ này trung tâm cảnh cảnh, cho tới khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh vẫn cố gắng ngăn cản phản tặc. . . Đa Long, trẫm lệnh cho ngươi tra rõ tình huống trong nhà họ, định ra một kế hoạch trợ cấp rồi trình cho trẫm xem."
"Vâng!" !" Đa Long thầm nghĩ, nghe ý tứ của hoàng thượng, lần này chỉ sợ sẽ trọng thưởng cho những thị vệ đã bỏ mình này.
"Tống Thanh Thư nghe chỉ!" Khang Hi quay đầu lại nhìn Tống Thanh Thư.
"Có thân!" Tống Thanh Thư giật này mình.
"Vừa rồi nêu không phải Tông Thanh Thư tới nơi đúng lúc, trẫm chỉ sợ đã táng mạng trong tay giặc rồi," Khang Hi nói, "Tống Thanh Thư trung quân thê quốc, thân mang võ công cao cường, một người một kiếm đánh bại các cao thủ của Hồng Hoa hội, trẫm phong hắn làm Duệ Dũng Ba Đồ Lỗ, đảm nhiệm phó tổng quản ngự tiên thị vệ, thưởng cho mặc hoàng mã quái, dẫn dắt 'Niêm Can Xử'!"
"Tạ ân điêìĩ của hoàng thượng!" Tống Thanh Thư sắc mặt không vui không buôn, nhìn Khang Hi gật đầu.
"Đúng rồi, tình hình chiến đấu của Đông Phương giáo chủ thế nào rồi?" Nhìn các thị vệ đã bắt đầu thu dọn hiện trường, Khang Hi mở miệng hỏi.
"Không cần!" Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, Tống Thanh Thư kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại đang đứng trên tường vây cách ngoài mấy trượng, sắc mặt so với thường ngày có thêm một tia trắng bệch.
Khang Hi kinh hỉ hỏi: "Đông Phương giáo chủ thắng rồi à? Phong Thanh Dương đâu?" Mắt phượng của Đông Phương Bất Bại cẩn thận quan sát Tống Thanh Thư một phen, do dự một lát, thầm gật đầu, sau đó thân hình chợt lóe, đã biến mất tại chỗ.
"Hoàng thượng, Tống mỗ cáo từ trước." Tống Thanh Thư vội vàng vận khởi khinh công đuổi theo. Tống Thanh Thư và Đa Long nhìn nhau, lần lượt đáp: "Chúng thần vừa rồi vội vã tới cứu giá, cũng không biết tình hình chiến đấu của hai người thế nào rồi."
Trầm tư một lát, Khang Hi nói: "Đa Long, ngươi dẫn người tra xét hoàng cung, xem còn có cá lọt lưới hay không, Thanh Thư, ngươi đến điện Thái Hòa xem tình hình chiến đấu thế nào, nếu như cần thiết thì âm thầm giúp Đông Phương giáo chủ một tay." "Hoàng thượng, hiện giờ trong kinh thành tụ tập cao thủ võ lâm các môn phái trong thiên hạ, để ngừa vạn nhất, thần vẫn hộ tống Đông Phương giáo chủ rời khỏi kinh thành thì thỏa đáng hơn." Tống Thanh Thư vội
vàng nói.
"Cũng tốt!" Khang Hi vui vẻ nói, "Đông Phương giáo chủ chắc cũng biết võ nghệ của Thanh Thư, để hắn tiễn ngươi một đoạn đường đi." Khang Hi bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói: "Trẫm lập tức phái người hộ tống ngươi về Hắc Mộc nhai, Đông Phương giáo chủ cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi."
"Đa tạ hảo ý của hoàng thượng, Đông Phương Bất Bại lạnh giọng nói, "Có điều Đông Phương cho dù bị thương, nhưng không phải là bọn trộm cắp có thể tới gần." "Phong Thanh Dương đã ly khai Tử Cấm thành, có điều sinh cơ đã tuyệt, sống không quá ba ngày, hoàng thượng không cần lo lắng." Lời nói của Đông Phương Bất Bại khiến Tống Thanh Thư trong lòng kinh hãi, chỉ thấy nàng ta tiếp tục nói, "Đông Phương muốn về Hắc Mộc nhai một chuyến, đặc biệt tới chào Hoàng thượng."
Nghe nàng ta nói chuyện hiện tại là cố ý khắc chế, nhưng Tống Thanh Thư vẫn nhận thấy được nàng ta nội tức hỗn loạn, trung khí không đủ, chắc là đã bị nội thương rất nặng, thấy Khang Hi mặt lộ vẻ không nỡ, Tống Thanh Thư vội vàng nói khẽ: "Hoàng thượng, Đông Phương giáo chủ bị thương không nhẹ, chỉ sợ cần phải về Hắc Mộc nhai tĩnh dưỡng một đoạn thời gian."
Nhận thấy được Tống Thanh Thư ở phía sau, Đông Phương Bất Bại ngừng lại, xoay người nhìn Tống Thanh Thư, ánh mắt tràn ngập đề phòng.
"Tống mỗ cố ý tới hộ tống giáo chủ ra khỏi kinh thành, Đông Phương giáo chủ việc gì nghi ngờ Tống mỗ vô căn cứ?" Tống Thanh Thư xòe tay, vẻ mặt thoải mái.
"Các hạ địch bạn khó phân biệt, Đông Phương sao có thể không đề phòng." Đông Phương Bất Bại vừa nói xong liền không nhịn được bật ho.
Xem ra ngươi quả thật bị thương không nhẹ, bằng không với võ công thường ngày của ngươi, đối mặt với ta cần gì phải cẩn thận như vậy." Tống Thanh Thư nhìn xoáy vào Đông Phương Bất Bại, nói.
"Ngươi muốn thừa cơ động thủ với ta à?" Vẻ mặt Đông Phương Bất Bại tựa cười mà như không phải cười, một cây tú hoa châm đã âm thầm từ trong ống tay áo tuột xuống lòng bàn tay.
"Nói thật, cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, tại hạ khó tránh khỏi không động lòng." Nhìn ống tay áo Đông Phương Bất Bại khẽ động, Tống Thanh Thư lùi ra sau một bước, đổi đề tài, "Nếu là mười ngày trước, tại hạ thấy cơ hội này, cho dù cuối cùng bản thân bị trọng thương, cũng sẽ xuất thủ với các hạ."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận