"Lần này chỉ sợ thật đúng tà cần Tống đại nhân xuất mã." Ngô Tam Quế cười khô nói, "Nơi A Kha đang ở bổn vương không tiện đi, thủ hạ cũng không dùng được."
"Trong Sơn Hải quan tại có chỗ kỳ lạ thế à?" Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn Ngô Tam Quế.
Ngô Tam Quế đành phải giải thích: "Mẹ của A Kha thân phận đặc thù, sinh hạ A Kha không tâu thì dọn ra Tam Thánh am ở ngoài thành đê tóc tu hành, bổn vương ngại ảnh hưởng nên đã nhiêu năm rồi gặp lại nàng ta, hiện tại A Kha vừa nghe thấy sắp bị đưa đêh hoàng cung, nên tiền chạy tới Tam Thánh am tìm mẹ nàng ta."
Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động: "Vương gia chẳng lẽ tà đang nói tới đệ nhất mỹ nữ thiên hạ năm đó Trần Viên Viên?"
Nghe thấy khác nam nhân bình phẩm lung tung vợ mình, Ngô Tam Quế sờ sờ mũi, cười gượng hai tiếng, không nói gì.
"Tư thế oai hùng giận dữ vượt ải vì hồng nhan của Vương gia năm đó vẫn luôn khiến tại hạ kính nể không thôi." Tống Thanh Thư cảm khái nói.
Trên mặt Ngô Tam Quế hiện ra vẻ không vui, hừ lạnh nói: "Tống đại nhân không cần phải nói móc." Năm đó dẫn Thanh binh nhập quan, là việc đáng tiếc nhất của hắn trong đời, bởi vậy bị Tống Thanh Thư nhắc tới, không khỏi có chút thất thố.
"Vương gia hiểu lầm rồi, tại hạ là nói thật lòng." Tống Thanh Thư vẻ mặt nghiêm túc," Thế nhân chỉ biết trách cứ Vương gia vì một nữ tử mà phản bội giang sơn người Hán, lại không có ai chỉ trích Lý Tự Thành tầm nhìn hạn hẹp, một đám quân nông dân trừ phá hoại cướp bóc ra thì biết cái gì! Năm đó nếu Lý Tự Thành có thể ước thúc thủ hạ, đối xử tử tế với người nhà của Vương gia, Vương gia việc gì phải vì tình thế bức bách, đầu hàng Đại Thanh, kết quả bị người Hán mắng là Hán gian? Theo ta, Vương gia có thể vì người mình yêu mà mang tiếng xấu muôn đời mới tà hảo nam nhi chân chính."
Những tời này khiến da mặt của Ngô Tam Quế co rúm tại, vẻ mặt giống như phẫn nộ, giống như hoảng hốt, tại giống như vui mừng, cuối cùng tỉnh táo tại, trầm giọng nói: "Tống đại nhân, hiện giờ chúng ta đều tà thần tử Đại Thanh, có những tời xin hãy cận thận."
"Bất kể Vương gia trong tòng nghĩ như thế nào, những gì ta nói vừa rồi đều tà tời tâm huyết." Tống Thanh Thư chắp tay, "Vậy hạ quan tới Tam Thánh am đưa A Kha quận chúa trở về."
"Được, làm phiền Tống đại nhân, ngươi có thể nói rõ với mẹ con họ rằng tất cả đều là ý tứ của bổn vương." Ngô Tam Quế nói.
Từ phủ Bình Tây Vương đi ra, Tống Thanh Thư giục ngựa tới Tam Thánh am, trên đường đi chỉ cảm thấy vô cùng hoang vắng, hơi nhíu mày, thầm kinh hãi: "Chẳng lẽ là quỷ kế của Ngô Tam Quế, phái người mai phục trên đường chuẩn bị ám toán ta?" Lập tức thả chậm tốc độ, cảnh giác quan sát bốn phía. Khi tới một am ni cô nho nhỏ, trên biển viết Tam Thánh am vẫn không có động tĩnh gì, Tống Thanh Thư mới miễn cưỡng thở phào. Đẩy cửa đi vào, thấy xung quanh không nhiễm một hạt bụi, trong sân trồng mấy cây hoa sơn trà và một cây tử kinh, chính giữa điện thờ một vị Quan Âm áo trắng, tướng mạo của tượng thần cực đẹp, bên trong bảo tướng trang nghiêm mang theo ba phần xinh đẹp, Tống Thanh Thư trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ ở lâu với tiểu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, ngay cả trên người Bồ Tát cũng nhiễm một tia xinh đẹp của nhân gian?
Chỉ nghe thấy cách đó không xa tiếng bước chân khẽ khẽ truyền đến, một nữ tử đi tới tay chắp hình chữ thập hành lễ với Tống Thanh Thư, nói: "Người xuất gia Tịch Tĩnh tham kiến Tống đại nhân." Tiếng nói nhẹ nhàng, dùng khẩu âm Tô Châu. Nữ tử này khoảng bốn mươi tuổi, mặc đạo bào màu vàng nhạt, mặt mày như tranh, thanh lệ khôn tả, Tống Thanh Thư vốn tưởng rằng A Kha đã đủ khuynh quốc khuynh thành rồi, không ngờ so sánh với nữ tử này này thì vẫn kém ba phần.
A Kha đang đứng bên cạnh đạo cô, kéo tay nàng ta, có chút đắc ý hất cằm với Tống Thanh Thư. Tống Thanh Thư thấy hai giai nhân tuyệt sắc dung mạo giống nhau đứng chung một chỗ, hòa lẫn với nhau, giống tỷ muội hơn là mẹ con, trong nhất thời nhìn tới thất thần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận