"Nhất định phải hy sinh công chúa sao?" Dù sao cũng từng chung đụng da thịt, Vi Tiểu Bảo theo ban năng có chút không nõ đế Kiến Ninh bị nam nhân khác đụng chạm.
"Kiến Ninh công chúa đã không còn thân trong trắng, nếu không cho Phúc Khang An chạm vào, gánh oan ức thay ngưoi thì nguôi giải thích với phụ tư Ngô Tam Quế thế nào được?" Lời nói của Tông Thanh Thư Lập tức phát vỡ ảo tưởng của Vi Tiểu Bảo, "Ngươi muôn thưong tiếc cho công chúa cũng được, nhung chờ bị Ngô Tam Quế thẹn quá hóa giận thiên đao vạn quả đi."
Cam giác chiếm hữu của nam nhân vẫn khiến Vi Tiêu Bảo tận hết nỗ tực cuối cùng: "Chúng ta có thê dựng ra một ảo giác thì tốt quá, không nhất định phải để Kiến Ninh bị Phúc Khang An kia chiêm tiện nghi."
"Ta cũng từng nghĩ tới biện pháp này, " Tống Thanh Thư nhíu mày, do dự nói, "Có điều quan hệ của Ngô Tam Quế và Bảo Thân Vương thật sự tà quá chặt chẽ, nếu về sau Phúc Khang An nói rõ tất cả với Ngô Tam Quế, chúng ta chỉ sợ cũng cũng xong đời."
Vi Tiểu Bảo là người thông minh, rất nhanh liền tỉnh ngộ, trừ phi là Phúc Khang An thật sự làm ra chuyện có lỗi với cha con Ngô Tam Quế mới không có cách nào giải thích với bọn họ, nếu không hắn và Tống Thanh Thư có lập bẫy hay thế nào cũng vứt.
"Vi huynh đệ, ta biết điều này đối với ngươi mà nói là rất khó lựa chọn, cuối cùng làm như thế nào thì tự ngươi quyết định đi. Cho dù ngươi cuối cùng lựa chọn trở mặt với Ngô Tam Quế ta cũng sẽ cùng tiến cùng lui với ngươi." Tống Thanh Thư vỗ vỗ vai Vi Tiểu Bảo, an ủi nói.
Vi Tiểu Bảo cảm động tới sắp khóc, không ngờ Tống Thanh Thư lại nghĩ cho mình như vậy. Sắc mặt âm tình bất định, trong lòng lại đấu tranh kịch liệt.
Đột nhiên Vi Tiểu Bảo nhớ tới Song Nhi ở kinh thành vẫn có chờ mình trở về, mạng của mình so với trinh tiết của công chúa biến thái kia vẫn quan trọng hơn, huống chi dù sao Kiến Ninh là lão bà của Ngô Ứng Hùng, sừng cũng không phải cắm trên đầu lão tử.
"Nhưng để công chúa nghe theo cũng không phải dễ." Sau khi trầm mặc rất lâu, Vi Tiểu Bảo ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư.
Biết hắn trong lòng đã quyết định, Tống Thanh Thư mỉm cười: "Cho nên nói không để công chúa biết chân tướng, ngươi có thể lừa nói với nàng ta thế này..." Kéo Vi Tiểu Bảo, ghé vào tai hắn nói khẽ.
Kiến Ninh ôm mặt, không chỉ không tức giận, ngược lại còn tới nắm tay áo Vi Tiểu Bảo kéo kéo, ôn nhu nói: "Quế bối lặc, đừng tức giận mà, nô tài chỉ lo ngươi quên người ta, mắt thấy quả trứng rùa Ngô Ứng Hùng sắp cưới ta qua cửa rồi, ngươi đã nghĩ ra biện pháp chưa."
Vi Tiểu Bảo Vi Tiểu Bảo vốn đã uất nghẹn, lúc này thấy bộ dạng nũng nịu của nàng ta, chỉ cảm thấy ở bụng một cỗ nhiệt khí dâng lên, "Ngươi sao có thể hạ lưu như vậy chứ?" Vi Tiểu Bảo nghe xong vẻ mặt rất bội phục, nhưng cũng kiêng kị, trong lòng thầm nghĩ: Không ngờ tên mặt trắng này lại thâm như vậy, lão tử sau này phải cẩn thận một chút, bằng không bị hắn bán lúc nào cũng không biết.
Chú ý thấy thần sắc kiêng kị của Vi Tiểu Bảo, Tống Thanh Thư giống như không phát hiện, tiếp tục thương lượng với hắn về chi tiết cụ thể. Khi Vi Tiểu Bảo theo kế hành sự, đuổi thị vệ rồi tiến vào phòng của công chúa, một cái gối đập xuống đầu, "Tiểu Quế Tử chết tiệt, ta còn tưởng rằng ngươi không cần ta nữa." Kiến Ninh vừa dùng gối đập vừa khóc nói.
Trong khoảng thời gian này Vi Tiểu Bảo và Tống Thanh Thư phải ứng phó Ngô Tam Quế, an trí ở An Phụ viên rồi chẳng ngó ngàng, Kiến Ninh vừa phẫn nộ vừa tràn ngập thấp thỏm lo âu về hôn kỳ đã
tới gần.
"Ngồi xuống cho ta!" Vi Tiểu Bảo bực mình, trực tiếp tát cho công chúa một cái.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận