Làm nô làm tỳ chỉ tà cách nói khách khí của Ngô Tam Quê', hắn tuôn bận tâm tói mặt mũi, nếu nói trực tiếp tà hiên nữ nhi cho hoàng đế đê tàm phong phú hậu cung, truyền ra chỉ sọ nkhiến người trong thiên hạ nhạo báng.
"A Kha?" Nghĩ đến dung nhan tuyệt mỹ của nàng ta, Tông Thanh Thư tại có chút không nỡ đưa nàng ta vào cung, suy tư kỹ càng một pqhen tiền hiểu ra quan hệ tợi hại trong đó, gật đầu đáp: "Như vậy rất tốt, Vuơng gia quả nhiên có phong phạm nguyên thủ quô'c gia, chì mấy nét bút đã khiến một đại họa tày trời bniến thành vô hình."
Da mặt đang căng ra của Ngô Tam Quê' cuối cùng cũng tộ ra nụ cười: "Mong Tống đại nhân sau khi hôi kinh sẽ ở trước mặt hoàng thượng nói tốt vài câu cho cha con tiêu vương." Nói xong đưa tên một hộp gấm tinh mỹ, Tống Thanh Thư chú ý thấy so với cái Cân trước còn quý giá hơn nhiều, nghĩ đến Ngô Tam Quế để có thê bình ổn đại họa tần này, không thể không bỏ nhiều máu.
"Sự trung thành và tận tâm của Vương gia hạ quan tất nhiên hiểu, trở về tất nhiên sẽ nói rõ tất cả với Hoàng thượng, tên đầu sỏ gây họa chính là tà thằng nhãi Phúc Khang An đó." Tống Thanh Thư không cự tuyệt sự đút tót của đối phương, vừa có thể khiến đối phương an tâm, mình cũng có thể kiếm được một khoản tớn, cớ sao mà không tàm? Về phần mình trở về ăn nói với Khang Hi thế nào thì đó tà chuyện của mình, Ngô Tam Quế có thể cắn mình chắc?
"Vậy tàm phiền Tống đại nhân." Thấy Tống Thanh Thư nhận hộp tễ của hắn, Ngô Tam Quế cuối cùng cũng yên tòng, khi đang muốn thở phào một hơi thì bên ngoài một thị vệ đột nhiên hoang mang hớt hải chạy vào.
"Vương gia, không ổn rồi, quận chúa đã bỏ nhà đi rồi."
Ngô Tam Quế giật nảy mình, vừa nói sẽ đưa A Kha tới hoàng cung,
nàng ta lại bỏ đi, thế chẳng phải tà hỏng hết đại sự à?
Nhìn thấy vẻ mặt muốn vội vàng giải thích của Ngô Tam Quế, Tống Thanh Thư nói: "Vương gia đi to chuyện của quận chúa đi, hạ quan ở đây chờ Vương gia trở về."
Ngô Tam Quế vốn muốn hắn chờ ở ngoài, nhưng Tống Thanh Thư đã mở miệng trước, đành phải gật đầu nói: "Tống đại nhân ở đây nghỉ ngơi một tát, tiểu Vương đi chút rồi về ngay." Nói xong tiền vội vã chạy ra ngoài.
Thấy Ngô Tam Quế đã biến mất ở cửa, Tống Thanh Thư thu hồi nụ cười trên mặt, xoay người cẩn thận tìm kiếm trong thư phòng.
"Thật ngại quá, để Tống đại nhân đợi lâu rồi." Ngô Tam Quế vừa vào cửa đã xin lỗi.
"Vương gia khách khí rồi, có tìm được A Kha quận chúa không?" Tống Thanh Thư hỏi. "Tuy không tìm được, có điều bổn vương đã tra ra nó hiện tại đang ở đâu, chỉ, chỉ là..." Đang nói thì Ngô Tam Quế đột nhiên trở nên do dự.
"Chẳng lẽ Vương gia có lời gì khó nói? Có chỗ nào cần hạ quan tương trợ, Vương gia cứ nói." Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, Tống Thanh Thư vừa nhận một phần hậu lễ của Ngô Tam Quế, cũng không muốn cầm không. Tìm một lúc mà không có thu hoạch gì, ngay cả vách ngầm cũng không phát hiện, Tống Thanh Thư vẫn chưa từ bỏ ý định lật da hổ trắng, bên dưới cũng rất đặc. "Vì sao trong nguyên tắc Vi Tiểu Bảo liếc một cái là nhìn thấy Tứ Thập Nhị Chương kinh trên bàn, mình thì ngay cả những nơi được chế biến thêm ở trong phim cũng tìm rồi mà vẫn không thấy, chẳng lẽ mình thật sự không có khí vận của nhân vật chính à?"
Nhìn đồ vật khắp nhà, Tống Thanh Thư đau đầu lẩm bẩm: "Nếu có thể dùng lệnh ctrl+f thì tốt biết mấy." Nghe thấy thanh âm Ngô Tam Quế đã quay lại, Tống Thanh Thư đành phải từ bỏ ý đồ tìm tiếp.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận