"Nô gia chính tà hạ tưu mà, quế bối tặc cứ tùy tiện dày vò ta đi." Chú ý thấy toại ánh mắt quen thuộc này của Vi Tiêu Bảo, Kiến Ninh cắn môi hồng đầy dụ hoặc.
Vi Tiểu Bảo rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp đè xuống.
May mưa qua đi, Vi Tiểu Bảo nhìn nữ nhân cà nguờỉ đầy mồ hôi trong tòng, quả nhiên có chút tuyến tiếc: "Kiến Ninh này quả thực tà cực phẩm, càng đánh càng buông thả, càng mắng càng tả tơi, nghĩ đến sắp phải tiện nghi cho quả trứng rùa Phúc Khang An, tão tử thật sự có chút tuyêh tiếc."
Thấy Vi Tiểu Bảo tâm vào trầm tư, Kiến Ninh vươn ngón tay vẽ vẽ lên ngực hắn, nũng nịu nói: "Quế bối lặc, có phải đang nghĩ làm thế nào để giết quả trứng rùa Ngô Ứng Hùng kia không?"
Nếulà bình thường bị nàng ta truy hỏi như vậy, Vi Tiểu Bảo đã sớm nổi giận, hung hăng mắng nàng ta một trận, nhưng hiện giờ trong lòng áy náy, nên vẫn vẻ mặt ôn hoà nói: "Đúng vậy."
"Thật à?" Kiến Ninh lập tức ngồi thẳng dậy, kinh hỉ nhìn hắn.
"Ngươi là nữ nhân mà không sợ hở hết à, " Vi Tiểu Bảo kéo chăn che người Kiến Ninh, thuận tay nắn bóp ngực nàng ta, "Tất nhiên là thật rồi, ta đã chọn tử sĩ trong các thị vệ, lừa^ bọn họ nói giết Ngô Ứng Hùng là ý tứ của hoàng thượng, để khiến 'Ngô Tam Quế tuyệt hậu, chặt đứt niệm tưởng làm hoàng đế của hắn, bọn họ không ai hoài nghi cả, chỉ phó thác ta sau khi hồi kinh thì chiếu cố người nhà của họ." "Vậy còn chờ gì nữa, mau bảo họ xuống tay đi." Kiến Ninh lo lắng thúc giục, trong lòng cũng không để ý tới tính mạng của mấy nô tài, trong lòng nàng ta, những nô tài này hy sinh vì mình là chuyện rất đương nhiên.
"Nhưng hiện tại có vấn đề..." Vi Tiểu Bảo thấy Kiến Ninh hoàn toàn không để tính mạng của các thị vệ ở trong lòng, không khỏi thầm chán ghét: Con bà ngươi, mọi người đều tà cha mẹ sinh ra, dựa vào gì mà tính mạng của người hoàng thất thì tôn quý hơn? Huống chi mẹ ngươi tà Mao Đông Châu, cha ngươi tà Sấu Đầu Đà, cũng chỉ tà một nghiệt chủng, nếu thật sự tuận về xuất thân, nói không chừng còn kém xa đại nội thị vệ con cháu Bát Kỳ ấy.
"Gì cơ?" Kiến Ninh công chúa ngẩn ra.
"Lão tử lừa thân thể ngươi lúc nào? Rõ ràng là ngươi cố ý câu dẫn lão tử mà." Môi Vi Tiểu Bảo giật giật, vẫn áp chế bất mãn trong lòng, đổi sắc mặt: "Ài, ngươi hiểu lầm, ta chỉ là muốn tìm một phương án hoàn mỹ. Giết Ngô Ứng Hùng không khó, mấu chốt là không thể khiến Ngô Tam Quế hoài nghi đến chúng ta, như vậy sau này chúng ta mới có thể song túc song tê."
Kiến Ninh lúc này mới chuyển giận thành vui, vội vàng hỏi: "Ngươi có phải có biện 'Pháp khác không?" Vi Tiểu Bảo lúc này mới nói ra kế hoạch mà hắn vừa thương lượng với Tống Thanh Thư: "Hiện tại trong toàn bộ Sơn Hải quan nhân tuyển gánh oán tốt nhất không ai ngoài Phúc Khang An, thế tử của Bảo Thân Vương. Chỉ cần đến lúc đó ngươi dùng thân phận hoàng thất mời Phúc Khang An tới, dùng săc dụ hắn, chúng ta lại an bài cho Ngô Ứng Hùng xông vào, phá hỏng chuyện tốt của các ngươi, Phúc Khang An chột dạ nhất định sẽ đào tẩu, ta sẽ thừa cơ phái người ra giết Ngô Ứng Hùng, đến lúc đó toàn bộ Sơn Hải quan đều sẽ tưởng Phúc Khang An gian tình bại lộ, thẹn quá hóa giận dưới giết Ngô Ứng Hùng, không ai hoài nghi đôi ta cả." "Đại hôn sắp tới, thời gian quá gấp gáp." Vi Tiểu Bảo lộ ra vẻ mặt khó xử, "Hơn nữa ở địa bàn của Ngô Tam Quế giết con của hắn, chỉ sợ Ngô Tam Quế dưới cơn tức giận, chúng ta không thể sống sót rời khỏi Sơn Hải quan." "Hừ, ngươi có phải sợ không?" Kiến Ninh khôi phục lại vẻ lý thường ngày, nổi giận mắng, "Ngươi không có lương tâm, lừa thân thể lão nương, hiện tại lại ra sức chối bỏ, ngươi không dám xuống tay thì để lão nương làm." "Biện pháp thì có, chỉ lo ngươi không chịu phối hợp." Vi Tiểu Bảo cố ý khích tướng nhìn nàng ta.
Kiến Ninh quả nhiên giận dữ: "Lão nương còn chuẩn bị tự mình xuất thủ thì sợ gì nữa chứ, cứ nói nghe thử di."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận