Thông qua càm thụ Cưu động của chân khí trên người Tống Thanh Thư, biết hắn vẫn chưa có dấu hiệu xuất thủ, Đông Phương Bất Bại hơi bình tĩnh (ại, nói: "Hiện tại thì sao?"
"Tất nhiên không thê ra tay." Tống Thanh Thư cười nói.
"Vì sao?" Đông Phương Bất Bại trầm giọng hỏi.
"Bởi vì Đông Phương giáo chủ biến thành Đông Phương cô nương, tại hạ sao nhẫn tâm lạt thủ tồi hoa chứ." Bởi vì nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đông Phương Bất Bại, cười nói.
Đông Phương Bất Bại mặt hết xanh lại đỏ, hừ tạnh một tiếng: "Nếu bổn tọa không bị thương, ngươi ở trước mặt bổn tọa nói ra những lời này, ngươi hiện tại đã chết rồi."
"Rất đáng tiếc, Đông Phương cô nương hiện giờ đang bị thương không nhẹ." Tống Thanh Thư vẻ mặt tiếc nuối nói.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của đối phương, Đông Phương Bất Bại thiếu chút nữa không nhịn được bất chấp thương thế mà cường hành xuất thủ, có điều nàng ta dù sao cũng là kiêu hùng một đời, rất nhanh áp chế ý nghĩ xung động này: "Tống đại nhân ngay cả sủng phi của hoàng đế cũng dám chạm vào, bổn tọa biết mưu đồ của các hạ rất lớn, ngươi vì sao lại dùng loại lý do hoang đường này để từ bỏ việc xuất thủ?"
"Ài, bị ngươi nhìn thấu rồi," Thần thái Tống Thanh Thư trở nên xấu hổ, càng nói càng hưng phấn, "Kỳ thật, bản nhân sau khi tới thế giới này, luôn cảm thấy có chút giống như một trò chơi, nếu là trò chơi, lại há có thể không mở một hậu cung thật to. La lị non mềm, thiếu nữ điềm đạm, ngự tỷ ôn nhu... Loại nào cũng khá là dễ tìm, có điều loại thuộc tính nữ vương cực phẩm như Đông Phương cô nương lại là có thể gặp chứ không thể cầu, loại cảm giác chinh phục độ khó cấp bậc địa ngục này, bản nhân ta cực kỳ khát khao..."
Rất nhiều từ ngữ Đông Phương Bất Bại căn bản chưa từng nghe qua, nhưng có thể đại khái đoán ra ý tứ trong đó, giống như nghe thấy một chuyện cười rất vui, cười xong thì nhìn Tống Thanh Thư với vẻ khinh bỉ: "Muốn bổn tọa làm nữ nhân của ngươi à? Chỉ dựa vào ngươi sao?"
"Ta vì sao không được?" Tống Thanh Thư cười tự tin nói, "Cho dù Đông Phương cô nương ngươi võ công cao tới đâu, cũng chỉ là một nữ nhân. Bất kể ở thời đại nào, nữ nhân hay nữ thần chung quy cũng để cho nam nhân cưỡi. Ta là nam nhân, đã thỏa mãn điều kiện tiên quyết khó khăn nhất rồi, vì sao lại không được chứ?"
Đông Phương Bất Bại chăm chú nhìn hắn: "Sự nhẫn nại của cho hạn độ thôi."
"Vậy không cần nhịn nữa!" Tống Thanh Thư nhoẻn miệng cười, kiếm gỗ ra khỏi vỏ, vội vàng đánh tới, "Lúc nào ngươi dùng giọng nói thật thì ta sẽ dừng tay."
Đông Phương Bất Bại giật mình, vội vàng chống đỡ, võ công của Tống Thanh Thư so với Phong Thanh Dương cũng chỉ yếu hơn một chút mà thôi, Đông Phương Bất Bại sau khi trọng thương thì trong nhất thời có chút chật vật.
Trong lòng tràn ngập uất nghẹn, Đông Phương Bất Bại cho dù bị thương, muốn giết Tống Thanh Thư cũng không phải không thể, chỉ là một khi như vậy, nàng ta phải vận dụng chân khí đang áp chế kiếm khí trong cơ thể để toàn lực xuất thủ, đáng tiếc cho dù thắng, cũng phải trả một cái giá là cuộc đời này cũng vô vọng quay về cảnh giới đỉnh phong. Đông Phương Bất Bại cười nhạo nói: "Ngươi nghĩ đơn giản nhỉ, đầu tre trăm thước, đi nửa bước cũng khó... Ba năm qua đi, có thể đạt tới cảnh giới của bổn tọa, quả thực là vọng tưởng."
"Nếu chút lòng tin này cũng không có, ta sao có lòng tin trở thành nam nhân của Đông Phương cô nương chứ." Tống Thanh Thư nhún nhún vai.
"Hay, hay lắm!" Đông Phương Bất Bại tức giận đến cả người phát run, "Vậy ba năm sau gặp lại." Nói xong định xoay người rời đi.
Thân hình Tống Thanh Thư chợt lóe, cản ở phía trước Đông Phương Bất Bại, cười hì hì nói: "Đông Phương cô nương, ngươi luôn dùng thanh âm nam nhân đó, ta nghe mà cả người lạnh toát, để ta nghe giọng nói thật của cô nương đi, bằng không ta sẽ không cho ngươi đi đâu." Tống Thanh Thư không ngăn cản, nhìn nàng ta dần dần biến mất, cười tự giễu: "Đối phó với loại nữ nhân này, tất nhiên không thể dùng thủ đoạn thường quy...So với khiến một nữ nhân coi thương ngươi, chẳng thà để nàng ta hận ngươi trước. Hy vọng cuối cùng có thể chứng minh mình đêm nay không phải là tìm chết." Trở lại hoàng cung, Tống Thanh Thư đột nhiên trở nên phiền muộn: "Phong Thanh Dương bại, Hạ Thanh Thanh không biết hiện tại thế nào rồi."
Ở đầu kia của Hoàng cung, Hạ Thanh Thanh một đường mất hồn mất vía trở lại sân nhà Tống Thanh Thư, đẩy cửa phòng, thấy trên giường có một nữ nhân xa lạ đang nằm, nàng ta lo bị lộ hành tung không khỏi giật mình, rút ra Kim Xà Kiếm một bên Lý Nguyên Chỉ ở bên cạnh: "Nàng ta là ai?" Biết đối phương chính là đoán trúng điểm này, trong nháy mắt, hai người đã giao thủ mấy chục chiêu, thấy vẫn không thể thoát khỏi hắn, Đông Phương Bất Bại rốt cuộc không nhịn được, nũng nịu nói: "Tống Thanh Thư, tên điên này!"
Tống Thanh Thư thu kiếm lui ra xa mấy trượng, hài lòng cười nói: "Giọng nói dễ nghe như vậy mà cứ giấu đúng là đáng tiếc."
Thì ra vừa rồi Đông Phương Bất Bại bị Tống Thanh Thư khiến cho lửa giận công tâm, hơn nữa Tống Thanh Thư chiêu này nối tiếp chiêu kia, vô cùng sắc bén, chân khí còn sót lại của Đông Phương Bất Bại đều theo bản năng dùng để ứng phó hắn, kết quả khi lên tiếng quên dùng chân khí để thay đổi, làm lộ giọng nói dễ nghe vốn có.
Bầu trời đêm Đông Phương Bất Bại trong bầu trời đêm, quay đầu lại nhìn hắn một cái, "Tống Thanh Thư, ngươi sẽ hối hận vì những hành động ngày hôm nay." Đông Phương Bất Bại tức giận tới bật cười: "Ngươi đây là đang tìm chết đấy!"
Tống Thanh Thư đi đi lại lại, đột nhiên giật mình nói: "Ta nghe nói nữ nhân của thế giới này bị nam nhân chạm vào thân thể một chút là phải gả cho hắn, nếu không thì sẽ bị coi là thất tiết. Vậy Đông Phương cô nương cảm thấy ngực của một nữ nhân bị một nam nhân khác sờ rồi thì nữ nhân đó nên làm gì?"
"Thích khách đêm đó quả nhiên là ngươi!" Đông Phương Bất Bại nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi không sợ bổn tọa sau khi khỏi thương thế sẽ quay về lấy cái mạng chó của ngươi sao?"
Tống Thanh Thư quan sát nàng ta trên dưới một phen, cười lắc đầu: "Ngươi bị Tiên Thiên kiếm khí của Phong Thanh Dương làm bị thương, chỉ sợ trong ba năm ngươi không thể khôi phục được nguyên khí, trong ba năm này ta tất nhiên không sợ. Qua ba năm, ta tin rằng võ công của mình chắc đã không kém gì ngươi, lúc đó ta tất nhiên cũng không phải sợ nữa."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận