"Vâng!" Một bóng người giống như người cá trong nháy mắt đã tướt tói mặt Vi Tiểu Bảo, tay giơ tên.
Vi Tiểu Bảo trợn mắt há hốc mồm, giống như bị dọa cho choáng váng, Tống Thanh Thư thì tại không như vậy, cản ở trước người Vi Tiêu Bảo, trong điện quang hỏa thạch giao chiến mấy chiêu với bóng người, cuối cùng một quyền đánh ra, bóng người bị chấn cho Cui ngược về.
"Thân Hành Bách Biên?" Tông Thanh Thư nhìn đối phương, mặt tộ vẻ nghi hoặc, khinh công vừa rồi của hắn chính tà Thân Hành Bách Biến, hơn nữa một thân võ công, cũng chi yếu hơn Viên Thừa Chí một chút mà thôi.
Phúc Khang An vươn tay ngăn cản thủ hạ muốn tiếp tục tiến lên, lắc đầu, trong lời nói tràn ngập châm chọc: "Vị này chắc hẳn chính là tống giá tướng quân Tống Thanh Thư, những năm này danh hào tướng quân thật là càng^lúc càng không đáng giá, tùy tiện một con chó con mèo cũng có thể tự xưng tướng quân." Vừa dứt lời, thủ hạ của hắn không khỏi cười vang.
"Một tướng quân không chính hiệu như Tống mỗ tất nhiên là không bằng Phúc công tử," Tống Thanh Thư lại cũng không tức giận, ngược lại nhìn Vi Tiểu Bảo vẫn đang kinh hồn bất định, nói: "Vi huynh đệ, ta nghe nói vùng Dương Châu gọi nam sắc tý nhân là công tử, không biết có thật hay không?"
Vi Tiểu Bảo nào còn không hiểu, vội vàng phụ họa nói: "Đúng vậy, đám mãng hán vừa béo vừa xấu thích nhất là loại mặt trắng tuấn tú như Phúc công tử, Phúc công tử Phúc công tử chịu đến Lệ Xuân viện tọa trấn, đảm bảo làm ăn sẽ rất phát đạt."
"Ngươi!" Phúc Khang An giận dữ, vỗ bàn đứng lên.
"Đúng rồi, Phúc công tử có phải rất giỏi thổi tiêu không?" Tống Thanh
Thư ở bên cạnh lộ ra nụ cười xảo quyệt.
"Hừ, tiêu nghệ của tại hạ không dám nói tà độc bộ thiên hạ, nhưng cũng được coi tà tô hỏa thuần thanh." Thổi tiêu tà thú vui thường ngày của Phúc Khang An, hơn nữa tài nghệ thành thạo, túc trước chính tà bằng vào một khúc tiêu, khiến cho một thiếu nữ giang hồ chủ động yêu thương nhung nhớ, trước nay tà việc mà hắn rất đắc ý.
Tống Thanh Thư vỗ tay cười to: "Kỹ viện thế gian mặc dù thiên thiên vạn vạn, nhưng đại khái có thể chia tàm hai toại, một toại gọi tà 'Trường Xuân viện', toại còn tại gọi tà 'Bất Dạ cung', nghe nói tà tới từ một bài thơ của Tô Đông Pha, Phúc công tử học phú năm xe, chắc hẳn khẳng định biết tà bài thơ nào?"
Vi Tiểu Bảo từ nhỏ đã lớn lên ở nơi câu lan, sao còn không hiểu ý của hắn, rất phối hợp nói: "Hình như là mỗi ngày huấn luyện bọn họ miệng ngậm dưa chuột, kỹ thuật thành thạo thì có thể tiếp khách, nghiệp giới có một cách nói văn nhã, bản lĩnh này còn gọi là thổi tiêu." Vừa nói còn vừa dùng ánh mắt liếc nhìn ngọc tiêu bên hông Phúc Khang An.
Mọi người ở đây đều là nam nhân, sao còn không hiểu ý trong đó, thậm chí ngay cả thủ hạ của Phúc Khang An cũng cố nén cười. Phúc Khang An trước nay tự phụ văn tài, mặc dù biết rõ Tống Thanh Thư không có hảo ý, vẫn không nhịn được nói: "Chắc là bài 'Phong hoa cạnh nhập trường xuân viện, đăng chúc giao huy bất dạ thành' (gió hoa chen vào Trường Xuân viện, ánh đèn sáng rực đêm không ngủ)."
"Không ngờ Phúc công tử là cao nhân trong đó," Tống Thanh Thư giơ ngón tay cái lên, khen cho sắc mặt Phúc Khang An lúc đỏ lúc trắng, "Cái gọi là Bất Dạ cung, là chỉ chốn nữ kỹ, Trường Xuân viện à, tất nhiên là giành cho nam viện. Vi huynh đệ, tại hạ từng nghe nói nam quan nhân sau khi vào quán đều được huấn luyện một kỹ năng, không biết là gì nhỉ?" Phúc Khang An thầm nghĩ không thể không nể mặt nhạc phụ tương lai, không khỏi hừ lạnh một tiếng, bực bội ngồi
lại về chỗ.
Khi Vi Tiểu Bảo nghe thấy Ngô Tam Quế quyết định để A Khatự mình chọn rể, không khỏi thần sắc đại biến. Tống Thanh Thư cũng chau mày, ánh mắt trong lúc vô tình quét nhìn Phúc Khang An, trong đầu linh quang chợt lóe, vẻ mặt lập tức trầm tĩnh lại. Phúc Khang An lúc đầu còn chưa có phản ứng, khi thấy nụ cười của mọi người đột nhiên tỉnh ngộ, không khỏi giận tím mặt.
"Các vị bình tĩnh một chút, hôm nay mời các vị tới là muốn nsoi rõ chuyện hôn sự của tiểu nữ." Tuy Ngô Tam Quế rất thích thấy phe của Bảo Thân Vương và thủ hạ của Khang Hi thế như nước lửa, nhưng lại không thể để hai bên hai bên quá găng với nhau.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận