Đa Long vừa nghe, cảm thấy những tời hắn sắp bị họ nói hết rồi, vội vàng bô sung: "Còn nữa, hắn không sợ cường quyền, tàm việc gì cũng tàm gương cho bỉnh sĩ, thể tuất thuộc hạ, coi nhưn con cháu mình, giống như phụ mẫu tái sinh."
Tống Thanh Thư nghe mà trợn tròn cả mắt, quả nhiên tà vật họp theo toài, người phân theo đàn.
Tuy Tống Thanh Thư nghe qkhông có cảm giác, nhưng tọt vào tai Song Nhi tại hết sức ấm tòng. Nghe bọn họ ngươi một tời ta một câu, hình tượng của Vi Tiêu Bảo tại như rất sống động hiện ra trước mặt nàng ta, qunay đầu tại nhìn sắc mặt xanh trắng của Vi Tiểu Bảo trong quan tài, Song Nhi tại cảm thấy bi thương, khóc gào như mưa.
"Đều tà chúng ta không tốt, khiến Song Nhi phu nhân càng thương tâm." Đám người Khang Thân Vương ngơ ngác nhìn nhau, Tác Ngạch Đồ vội bước lên trước, nói,"Ai cũng kêu nhìn vật nhớ người, phu nhân thấy mấy người chúng ta khó tránh khỏi lại nhớ tới Vi tước gia, chúng ta hay là đi trước đi, để tránh phu nhân thấy người nhớ người."
"Mấy vị đại nhân. . . Thứ cho Song Nhi. . . Có hiếu trong người, không tiện đưa tiễn." Song Nhi vừa khóc vừa đáp lễ.
"Đệ muội, để ta tiễn vị đại nhân vị đại nhân." Tống Thanh Thư vội vàng đứng lên nói, Song Nhi tràn ngập cảm kích nhìn hắn.
Sau khi Tống Thanh Thư tiễn xong mấy người, khách nhân phúng viếng đã vơi đi bảy tám phần, Song Nhi thấy hắn, đứng dậy nói: "Tống đại ca xin đi theo ta, Song Nhi có việc muốn nhờ."
Tống Thanh Thư đi theo nàng ta vào hậu đường, vòng bảy tám vòng, thấy Song Nhi vào một gian phòng, không khỏi dừng bước ở cửa, mặt tộ vẻ xấu hổ sắc: "Đệ muội, hiện tại Vi huynh đệ đã đi rồi, một đại nam nhân như ta không tiện vào phòng của ngươi." Đây cũng không phải là là Tống Thanh Thư làm màu, mà là hiện tại thực lực của hiện tại vẫn chưa đủ, vẫn cần phải nghĩ tới ảnh hưởng của lễ pháp, nếu trong phủ chỉ có hai người còn đỡ, nhưng vừa rồi không ít khách nhân chắc đều nhìn thấy hắn và Song Nhi một trước một sau đi tới nội thất.
Song Nhi sửng sốt, rất nhanh liền có phản ứng, nở nụ cười chua chát "Tống đại ca không cần phải lo lắng, dù sao. . ." Nói xong liền dừng lại, cũng không cưỡng cầu hắn tiến vào, đi đến phòng ngủ, rất nhanh liền truyền ra thanh âm lạch cạch.
Theo công lực từ từ trở nên thâm hậu, thính lực của Tống Thanh Thư cũng linh mẫn hơn người thường rất nhiều, nghe thấy thanh âm quen thuộc bên trong, lập tức thần sắc trở nên cổ quái: Song Nhi không ngờ đang cởi quần áo, nàng ta muốn làm gì? Chẳng lẽ biết ta là hung thủ, nhưng cố kỵ võ công của của ta, tính dùng sắc dụ ta, nhân lúc ta thần hồn điên đảo mới hạ thủ? Hay là an bài những người khác chờ bắt gian, khiến ta lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục? Nghĩ đến đây, Tống Thanh Thư không khỏi quay đầu quan sát bốn phía, nhưng không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu mai phục nào.
Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động, trầm giọng hỏi: "Xem ra vật này rất trọng yếu, chỉ là ta không rõ đệ muội vì sao không tự mình đi đưa? Nếu lo lắng tới vấn đề an toàn thì có thể có thể âm thầm bảo hộ ngươi mà."
Song Nhi cười chua chát "Ta muốn ở bên cạnh Tiểu Bảo, không muốn rời khỏi hắn lâu, nên chỉ đành phiền Tống đại ca thôi." "Tống đại ca, xin lỗi vì để ngươi chờ lâu." Bên tai truyền đến giọng nói của Song Nhi, Tống Thanh Thư nửa phòng bị nửa chờ mong quay đầu lại, thấy Song Nhi quần áo chỉnh tề, lập tức lộ ra vẻ thất vọng. Song Nhi đưa tới một cái túi màu đen, Tống Thanh Thư theo bản năng nhận lấy, dường như còn có thể cảm nhận được một tia khí tức ấm áp bên trong.
Song Nhi mở miệng nói: "Tống đại ca, đồ trong túi này phiền ngươi giúp ta giao cho một người, người đó mười lăm mỗi tháng sẽ ở cầu vượt ở kinh thành bán thuốc dán, ngươi đi hỏi hắn 'thuốc dán bán thế nào. Hắn sẽ nói với ngươi nói 'thuốc dán này rất đắt tiền, phải ba lượng hoàng kim ba lượng bạc', ngươi chỉ cần trả lời hắn 'Không đắt không đắt, năm lượng hoàng kim năm lượng bạc có bán hay không?' sau đó thì đưa cái túi này cho hắn là được."
"Đâu ra kiểu trả giá như vậy? Một tờ thuốc dán mà bán đắt thế, giật tiền à, ngươi không ngờ còn trả năm lượng hoàng kim năm lượng lượng 'bạc?" Tống Thanh Thư cố ý lộ ra vẻ mặt bất khả tư nghị, kỳ thật hắn vừa nghe đã biết đây là ám hiệu của Thiên Địa hội, để tránh cho Song Nhi nghi ngờ cho nên cố ý giả vờ.
Song Nhi giải thích: "Đây là để phòng ngừa người đánh bậy đánh bạ thôi, Tống đại ca, hy vọng ngươi nể giao tình với Tiểu Bảo mà nhất định sẽ chuyển thứ này tới người đó." Nói xong trong ánh mắt tràn ngập vẻ cầu xin.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận