Thấy Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm mẫu thân, A Kha không khỏi hừ tạnh một tiếng.
Tống Thanh Thư phục hồi tinh thần, đáp tễ: "Thì ra tà Bình Tây Vương phi, Tống mỗ thất tễ, chỉ không ngờ Vương phi so với tời đôn còn xinh đẹp hơn."
Những tời kiểu này Trần Viên Viên đã nghe nhiều rồi, cũng không đê trong tòng, cười nhạt: "Một thân xác thôi tha mà thôi, tiểu nữ tử chi hận trời sinh dung mạo này hại khô thương sinh thiên hạ." Nói tới đây, mắt đỏ tên, không nhịn được tiên muốn rơi nước mắt.
A Kha ở bên cạnh thấy Tống Thanh Thư vừa mở miệng đã khiến mẫu thân rơi lệ, không khỏi cả giận nói: "Ngươi tà thật sự không biết hay tà giả vờ không biết, Bình Tây Vương phi tà người khác, không phải mẹ ta."
Vẻ mặt Trần Viên Viên cũng có chút xấu hổ, năm đó nàng ta bị Ngô Tam Quế bỏ ngàn vàng ra mua, rất được được sủng ái, hơn nữa Ngô Tam Quế vì nàng ta mà khiến người trong thiên hạ phỉ nhổ tà đại hán gian, kỳ thật nàng ta trong tòng cũng rất cảm động. Vốn định toàn tâm toàn ý yêu thương hắn, nào ngờ sau khi Ngô Tam Quế được Mãn Thanh phong tàm Bình Tây Vương tại cố kỵ nàng ta xuất thân nơi trăng hoa, to nàng ta được triều đình sắc phong cáo mệnh phu nhân sẽ khiến người ta nhạo báng, Trần Viên Viên biết được tâm tư của hắn, phương tâm tập tức nguội tạnh, tiền tự xin đến Tam Thánh am ngoài thành để tóc tu hành, Ngô Tam Quế biết thời biết thế, tạo thành cục diện hiện giờ.
"Phu nhân việc gì phải để ý tới một danh phận, mấy trăm năm sau, tiệu còn ai nhớ tới Bình Tây Vương phi hiện tại tà ai? Bọn họ chỉ biết phu nhân mới tà Bình Tây Vương phi chân chính." Tống Thanh Thư nghiêm mặt nói.
Những năm gần đây không có dám ở trước mặt nàng ta nhắc tới vân đề danh phận, sợ khiến nàng ta thương tâm khó chịu, Trần Viên Viên mình cũng thường xuyên nghĩ đến mình lại xót cho thân, hôm nay được Tống Thanh Thư dùng góc độ đặc biệt mới mẻ khuyên bảo, không ngờ phát hiện trong Còng thoải mái hơn nhiều, hé miệng mỉm cười nói: "Tiểu nữ tử thất tễ, để Tông đại nhân đứng t âu như vậy, mời ngồi, mau mang trà cho khách."
A Kha thấy Tống Thanh Thư nói hai ba câu đã khỉêh mẫu thân mặt mày hớn hở, khó chịu ra tiếng nói: "Ngươi sao biết được chuyện của mấy trăm năm sau?"
"Ta chính tà từ mấy trăm năm sau tới, tất nhiên tà biết." Trong giọng nói của Tông Thanh Thư tràn ngập thong dong và tự tin.
A Kha không thèm quan tâm tới hắn, đỡ Trần Viên Viên ngồi xuống.
Rất nhanh hạ nhân liền dâng trà, Tống Thanh Thư mở nắp tách trà, một mùi thơm ùa vào mũi, trong chén là một mảng xanh biếc, đúng tà lá trà Long Tĩnh tươi mới, môi không khỏi nở nụ cười mỉa mai, trong tòng thầm nghĩ: "Trà Long Tĩnh này từ Giang Nam vận đến đây, giá đắt cỡ nào, người xuất gia như Trần Viên Viên đúng là xa xỉ thật." Hạ nhân lại cầm một khay sơn mài Phúc Kiến tới, dâng lên đường hạt thông tám góc, bánh quả sơn hạch đào, bánh Mân Côi, đường hạnh nhân, bánh đậu xanh, bách hợp tô, mứt hoa quế, đều là điểm tâm kiểu Tô.
"Ê, mẹ ta có hảo ý chiêu đai ngươi, ngươi lại nở nụ cười nhạo, quá vô lễ!" A Kha nhìn hắn chằm chằm, để ý thấy vẻ mặt của hắn thì không khỏi cả giận nói.
"Biết ta vì sao lại bật cười không?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận