Tống Thanh Thư cuối cùng cũng hồi thần, buông A Kha ra, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn nàng ta, không biết nên mở miệng như thế nào.
Sưa sang tại quần áo, A Kha đã mặt đỏ bừng tới mang tai, ngẩng đầu hầm hầm nhìn Tống Thanh Thư, hung hăng giậm giậm chân: "Tống Thanh Thư, ta hận ngươi!" Nói xong tiền ôm miệng chạy ra ngoài.
Tống Thanh Thư cũng biết hành vi của mình có chút càn rỡ, nhưng tại không tiện đuổi theo giải thích, đành phải chỉnh đốn tại tâm tình rồi đi về phía ngự thư phòng.
"Gì cơ, ngươi không muốn cưới A Kha quận chúa à?" Khang Hi buông tấu chương, cau mày nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư.
"Đúng vậy, hoàng thượng." Có đôi khi cự tuyệt không chỉ cần nghệ thuật, còn cần dũng khí.
"Vì sao?" Khang Hi cảm thấy rất nghi ngờ, "Trẫm ngày hôm qua đã gặp A Kha quận chúa, đích xác xứng là tuyệt sắc nhân gian, ngươi vì sao không muốn."
"Trong nhà thần sớm đã có thê thất, thê tử chính là chưởng môn phái Nga Mi hiện giờ Chu Chỉ Nhược, tình cảm vợ chồng của chúng ta sâu đậm, năm đó khi kinh mạch ta đứt đoạn, tính mạng bị đe dọa, nàng ta vẫn không rời bỏ ta, thử hỏi sau khi ta phất lên rồi, sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ người vợ cám bã. Mà A Kha đường đường là thân phận quận chúa, tất nhiên không thể gả cho người ta làm thiếp, cho nên thần đành phải cô phụ một phen hảo ý của hoàng thượng." Miệng Tống Thanh Thư tuy nói về Chu Chỉ Nhược, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Băng Tuyết Nhi năm đó trị thương cùng mình, môi bỗng nở nụ cười ôn nhu.
Khang Hi đột nhiên nhớ tới trước kia từng phái người điều tra chi tiết của Tống Thanh Thư, trong nhà hắn hình như đích xác đã có thê tử, lập tức cảm thấy không vui.
Trong ngự thư phòng lâm vào cảnh yên tĩnh quỷ dị, bất an Tống Thanh Thư đang thấp thỏm bất an thì Khang Hi lên tiếng: "Cũng được, việc này tạm thời gạt sang một bên, hiện tại có một chuyện khác cần ngươi lập tức đi làm."
"Nhưng thần còn phải phụ trách hậu sự của Vi huynh đệ." Tống Thanh Thư trước mắt hiện lên bộ dạng mảnh mai yếu ớt của Song Nhi, lo mình đi rồi không ai canh chừng nàng ta thì lại xảy ra chuyện không hay.
Sau khi Tống Thanh Thư rời khỏi ngự thư phòng, đứng yên bất động trước một hòn giả sơn, không lâu sau, một bóng người từ trong chỗ tối hiện ra.
"Cảm giác của tiểu tử ngươi càng lúc càng sâu sắc đấy!" Một lão thái giám vừa ho khan vừa nói. "Yên tâm, trẫm đã phái Đa Long hắn phủ hắn hỗ trợ rồi." Khang Hi nói.
"Không biết có chuyện gì mà gấp như vậy?" Việc đã đến nước này, Tống Thanh Thư biết nhiều lời cũng vô ích, đành phải hỏi.
"Trẫm gần đây có được tin tức, giáo chủ tiền nhiệm của Nhật Nguyệt Thần giáo Nhậm Ngã Hành trọng xuất giang hồ, mời các hảo thủ đến, hình như là muốn lên Hắc Mộc nhai đoạt lại vị trí giáo chủ. Đông Phương giáo chủ dẫn dắt Nhật Nguyệt Thần giáo, trước nay có quan hệ vô cùng chặt chẽ với triều đình Đại Thanh ta, trẫm không hy vọng Đông Phương giáo chủ xảy ra vấn đề gì." Khang Hi nói nhíu mày, "Vốn Đông Phương giáo chủ thần công cái thế, cũng không cần trẫm quan tâm, chỉ là trẫm nghĩ hắn vừa quyết chiến với Phong Thanh Dương xong, hình như bị nội thương không nhẹ, để ngừa vạn nhất, phái ngươi đến Hắc Mộc nhai một chuyến trợ giúp Đông Phương giáo chủ một tay." "Nhậm Ngã Hành?" Tống Thanh Thư giật nảy mình, nghĩ đến trong nguyên tác Đông Phương Bất Bại nhưng đám người Nhậm Ngã Hành Lệnh Hồ Xung vây công đến chết, ở đời này lại biết Đông Phương Bất Bại là cô nương, Tống Thanh Thư tất nhiên sẽ không ngồi nhìn tất cả những điều này phát sinh.
"Thời gian cấp bách, ngươi lập tức khởi hành đi." Khang Hi gật gật đầu, phân phó.
"Thần cáo lui!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận