Lạc Băng có thê chấp nhận chủ động hy sinh thân thể để cứu trượng phu cua mình, thậm chí tà huynh đệ khác trong hội, nhưng nàng ta không thể tha thứ cho trượng phu của mình quyết định hy sinh mình.
"Nói như vậy, người của Hồng Hoa hội đã được ngươi cứu ra rồi?" Lạc Băng nhìn xuống, mặt không biêu tình hỏi.
Tống Thanh Thư gật đầu: "Không sai, bọn họ hôm qua đã rời khỏi hoàng cung rồi."
"Một khi đã như vậy, ngươi vì sao muốn gạt ta, " Lạc Băng cười tự giễu, "Câu hỏi này thật khờ, coi như ta chưa hỏi."
Tống Thanh Thư trong lòng đang lo nghĩ cho Hạ Thanh Thanh, biết rõ hiện tại thời cơ không thích hợp, vẫn mở miệng hỏi: "Ngươi ngày hôm qua có phải đã nói gì với Viên phu nhân không?"
"Không sai, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ta chỉ chỉ ra rằng ngươi kỳ thật chỉ là đang lừa nàng ta mà thôi," Trên mặt Lạc Băng hiện lên một tia khoái ý, "Nàng ta nghĩ thông tất nhiên muốn đi tìm người thật sự có thể giúp nàng ta báo thù."
"Nói vậy nàng ta đã rời khỏi Yến kinh rồi?" Tống Thanh Thư cố nén lửa giận hỏi, nghĩ đến Hạ Thanh Thanh trước khi đi không ngờ ngay cả một tiếng cũng không nói, hắn thật sự rất tức giận mà không có chỗ trút.
"Đương nhiên, ngươi vẫn luôn lừa nàng ta, nhưng trên đời này cũng không phải chỉ có ngươi là nam nhân có thể giúp nàng ta báo thù, Viên phu nhân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định tìm nam nhân đó rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Tống Thanh Thư, Lạc Băng chỉ cảm thấy trả thù như vậy vẫn còn lâu mới đủ, cái gì có thể khiến một nam nhân tức giận nhất? Tất nhiên là trong sinh mệnh của nữ nhân mà hắn yêu xuất hiện một nam nhân khác.
"Nam nhân đó là ai?" Tống Thanh Thư chậm rãi bức gần Lạc Băng, rít qua kẽ răng.
Nhìn bộ dạng tiểu nữ nhân đầy hạnh phúc của đối phương, tất cả tình tự tiêu cực đều bộc phát, hai mắt dần dần đỏ rực, từng bước bức tới Lạc Băng đang ngồi trên giường. Hạ Thanh Thanh là một khâu quan trọng nhất trong kế hoạch của Tống Thanh Thư, nếu muốn đạt được thực lực có thể ngang vai ngang vế với giáo chủ Minh giáo, Tống Thanh Thư từ lâu đã nhìn trúng Kim Xà doanh đang như rắn mất đầu, mà Hạ Thanh Thanh lại là điều kiện tiên quyết, nếu không thể có được sự ủng hộ toàn tâm toàn ý của Hạ Thanh Thanh, tất cả đều là nói suông.
Mắt thấy Hạ Thanh Thanh đã là vật trong bàn tay mình lại bị hai ba câu nói của Lạc Băng lừa đi, ánh mắt Tống Thanh Thư bắt đầu trở nên bạo ngược.
"Tự ngươi đoán đi, chờ ngươi đoán ra được, Viên phu nhân đã sớm nằm trên giường của nam nhân khác rồi." Lạc Băng đắc ý cười lạnh nói, tuy nàng ta hận trượng phu vứt bỏ mình, nhưng trong lòng lại biết rõ kẻ trước mắt mới là tên đầu sỏ gây ra tất cả mọi chuyện.
"Ngươi có biết ta tối hôm qua vì sao lại bị thương không?" Tống Thanh Thư đột nhiên tỉnh táo lại, trong giọng nói không mang theo chút cảm tình nào. Nghĩ đến tối hôm qua còn hảo tâm nấu cháo cho hắn, Lạc Băng hận không thể chặt tay mình, "Ngươi làm nhiều việc bất nghĩa, có cừu gia khắp thiên hạ thì có lạ đâu."
"Hừ." Tống Thanh Thư liền vén áo, để lộ chưởng ấn đỏ sậm ở sườn, "Đây là bái tôn phu ban tặng đấy, tối hôm qua ta nhất thời mềm lòng không giết hắn, nào ngờ khi cứu hắn ra ngoài, ngược lại bị hắn ám toán. . ."
"Không ngờ lại bị ngươi ám toán thêm một lần, vợ chồng các ngươi quả nhiên là hợp nhau!"
Nghe thấy Văn Thái Lai xuất thủ đánh bị thương Tống Thanh Thư, trong mắt Lạc Băng lộ vẻ mê man, thì thầm: "Xem ra trong lòng tứ ca vẫn rất để ý tới ta..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận