"Biết rõ hiệu trưởng."
"Cố lên." Vỗ vỗ thí sinh bả vai, hiệu trưởng Nhị Trung lui lại hai bước.
"Cám ơn hiệu trưởng."
Hít sâu, Vương Nguyệt đi đến lôi đài, ngẩng đầu, mắt nhìn hai chữ "Trần Vũ" trên màn hình lớn, tinh thần có chút hoảng hốt.
Khoảng chừng một phút sau, dưới sự ồn ào trong tiếng hoan hô của người xem, nàng có thể nghe đến tiếng hát.
"Ngày nắng chói chang hình ảnh tốt như vậy?"
" Hoa đỏ, là cỏ xanh?"
"Ta vui vui mừng mừng ha ha chạy về phía trước?"
"Đạp biến thanh sơn người chưa già? "
Nàng chăm chú nhìn lại, đang hát chính là Trần Vũ.
Nhảy một cú thật cao lên lôi đài, Trần Vũ hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay, chăm chú nhìn về phía hình bóng quen thuộc ấy.
Nữ lớp trưởng ---- Vương Nguyệt.
Vương Nguyệt cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
Trần Vũ trong lòng dậy sóng.
Cuộc đời thật sự là kỳ diệu.
Một tháng trước, đối phương còn là một vị lớp trưởng cao cao tại thượng, ngoại trừ chủ nhiệm lớp, xem ai đều là lấy góc độ nhìn xuống.
Mà bản thân mình, chỉ là một học sinh yếu kém xếp hạng nhất đếm ngược. Liền tư cách bị "nhìn xuống" cũng không có.
Trước đây sau khi bị chủ nhiệm lớp ép buộc tu luyện một ngày, vị nữ lớp trưởng này càng là lấy tư thái của một thượng vị giả, tán thưởng hắn ông trời đền bù cho người cần cù.
Sự ngạo mạn và miệt thị đến từ trong xương của nàng, đến nay ký ức của Trần Vũ vẫn còn như mới.
Nhưng mà chỉ có một tháng ngắn ngủi, hết thảy đều lật đổ.
Không biết trong giờ này khắc này, tư vị trong lòng nữ lớp trưởng này ra sao?
Nhưng mà, dù là tư vị gì đi chăng nữa, cũng cùng khó chịu không thoát khỏi quan hệ.
'Đối với một người con gái mà nói, việc này chung quy là quá tàn nhẫn' Trần Vũ âm thầm cảm thán: 'Làm cho mình cũng cảm động lây, quá không dễ chịu à '
"Ha ha ha ha ha nấc."
Nữ lớp trưởng: "...."
Trần Vũ: "A ha ha ha ha ha khặc, không có ý tứ, đột nhiên nghĩ đến một việc vui ha ha ha ha ha "
Nữ lớp trưởng: "Tiểu nhân đắc chí."
"Ha ha ha ha ha ha ha nga nga nga nga" Trần Vũ cười lớn tiếng hơn, hoàn toàn không dừng được.
Nửa phút sau, hắn dùng sức vuốt vuốt gương mặt của mình, bình phục cảm xúc, cúi đầu: "Ngượng ngùng, thất thố."
"..." nữ lớp trưởng nhãn thần phức tạp.
"Còn nhớ tôi không?"
"Nhớ chứ."
"Gần nhất trải qua ha ha ha."
Nữ lớp trưởng: "..."
Trần Vũ: "Thật xin lỗi, tôi sẽ cố gắng nhịn xuống. Gần đây cô sống thế nào."
"Vẫn được."
"Hai trận thi đấu trước có thuận lợi không?"
Nghe vậy, nữ lớp trưởng cúi đầu nhìn qua những dấu vết tổn thương chật vật trên thân mình, khẽ cắn môi: "Thuận lợi."
Trần Vũ: "Vậy thì chúc cô thuận lợi đến cuối cùng."
Nữ lớp trưởng: "..."
"Đẳng cấp kình khí hiện giờ là bao nhiêu?"
" 0.8."
"Một tháng trước không phải cô cũng là 0.8 sao?" Trần Vũ kinh ngạc: "Về nhà chờ sinh rồi hả?"
Nữ lớp trưởng: "..."
Hít thở sâu một hơi, nàng hé miệng nói: "Ngươi lên lôi đài, chính là vì trào phúng ta sao?"
"Cô hiểu lầm rồi, ngoại trừ trào phúng, tôi còn phải đánh cô nữa."
Nữ lớp trưởng: "..."
"Cô cũng có thể đầu hàng." Trần Vũ buông tay.
Nhưng lần buông tay này, một đống lớn danh thiếp trong túi lập tức rơi trên mặt đất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận