Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 203: Một tay giao tiền, một tay giao mệnh (4) Chương 204: Một tay giao tiền, một tay giao mệnh (4)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
"Không có."
"Được rồi, chờ tôi một chút." Bát Hoang Chấn cầm điện thoại thực hiện một số thao tác, sau đó tìm thấy một tấm thẻ đen trong ngăn kéo đưa cho Trần Vũ: "Trong đó có 11 triệu. Sẽ không có ghi chép vào tài khoản trên danh nghĩa của cậu và tôi."
"Cám ơn nhiều." Trần Vũ tiếp nhận tấm thẻ, tỉ mỉ quan sát một hồi, nhét vào trong túi, sau đó đưa dung dịch pha loãng T • D cho ông ta.
"Thứ này phải sử dụng như thế nào?" Bát Hoang Chấn thận trọng thủ hạ dược tề.
"Ông nói trước cho tôi biết tấm thẻ đen này sử dụng như thế nào đã." Trần Vũ hỏi.
"... Mỗi thành phố đều có chợ đen, ở nơi đó thanh toán một ít phí thủ tục thì có thể chi tiêu. Cố gắng tìm một tổ chức đáng tin cậy.. Đương nhiên, đi các ngân hàng chính quy rút tiền cũng được, nhưng phải làm tốt chuẩn bị sẽ bị các cơ quan tài chính của chính phủ giám sát. Một khi cậu không có một lời giải thích hợp lý nào về số tiền này, rất có thể sẽ gặp rắc rối. "
"Tôi có lời giải thích hợp lý mà." Trần Vũ đương nhiên: "Ông cho."
Bát Hoang Chấn: "..."
Trần Vũ: "Lý do này chưa đủ sao?"
"Đủ rồi." Bát Hoang Chấn gật đầu: "Nhưng tôi hi vọng cậu sẽ không làm như vậy."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Cất kỹ thẻ đen, Trần Vũ xua tay quay người rời đi: "Vậy thì tạm biệt. Thứ này hình như có thời hạn sử dụng, nếu để lâu thì sẽ hết hạn."
Cậu ta đang nói dối.
Mục đích đương nhiên là ám chỉ đối phương, không cho Bát Hoang Diêu dùng, để lại cũng không có ý nghĩa...
"Cậu chưa nói cho tôi biết dược tề này sử dụng như thế nào."
"Còn có thể sử dụng như thế nào? Chỉ cần mở nó ra và tiêm vào người Bát Hoang Diêu là được. Còn cần sự chăm sóc và điều trị của bác sĩ nữa."
"Liều lượng thì sao?"
"Tiêm hết một ống vào."
"Được." Bát Hoang Chấn gật đầu: "Không tiễn."
"Không cần tiễn."
"Chờ chút nữa..." Bát Hoang Chấn lại lên tiếng.
Trần Vũ nắm chốt cửa, nhíu mày: "Ông có chuyện gì có thể nói hết một lượt được không?"
"Loại thuốc này... Cậu còn nữa không?"
"Ông cho rằng thứ này là rau cải trắng sao?"
"Vậy cậu có thể đi."
Nhìn Trần Vũ đẩy cửa rời đi, Bát Hoang Chấn trả lời một tin nhắn bằng điện thoại di động.
(mua được.)
Sau đó, ông ta đứng lên, hô: "Lai Phúc."
"Trưởng lão, tôi ở đây." Người nọ đi vào phòng làm việc.
"Chia lọ thuốc này thành hai phần."
"Vậy tiểu thư thì sao?"
"Cho nàng tiêm một nửa là được." Bát Hoang Chấn không kiên nhẫn khoát tay: "Còn lại một nửa, để lại cho Dịch nhi."
"Là..."
...
Rời khỏi gia trạch Bát Hoang, Trần Vũ trở lại cửa hàng thuốc lá.
Nằm ở trên giường thở phào nhẹ nhỏm.
Cậu cảm thấy rằng mình đã hoàn thành một nhiệm vụ lớn.
Bây giờ chỉ cần chờ đợi và quan sát trạng thái của Bát Hoang Diêu. Nếu cô ấy có thể hồi phục sức khỏe một cách thuận lợi, thì có thể yên tâm cho Trần Tư Văn sử dụng.
"Vì vậy, mình phải đến kinh thành càng sớm càng tốt. Trước khi khai giảng..."
Bát Hoang Diêu đang điều trị ở kinh thành, cậu ta cần phải chú ý đến tình hình của đối phương.
Hơn nữa, bây giờ có thêm 10 triệu trong tay, điều này làm cho dã tâm Trần Vũ cực kỳ bành trướng.
Vốn dĩ chỉ định mua nhà ở Thanh Thành, giờ lại muốn mua nhà ở Bắc Kinh.
Loài người dưới sự đe dọa của thú triều, chỉ có ở trong thủ đô của quốc gia mới có cảm giác an toàn. Người nhà ở trong kinh thành thì cậu cũng yên tâm.
Nghĩ đến đây, Trần Vũ cũng không có ý định ngủ nữa, bật người dậy, tự mình hành lễ.
Trên người cậu chỉ có hai thứ quý giá nhất.
Dung dịch pha loãng T • D.
Mainboard + trường kiếm.
Dược tề T • D còn ở trong bụng, không cần phải để ý đến.
Mainboard cõng trên lưng là được. Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ đó là vũ khí.
Còn 4 bình "chất lỏng tổng hợp" ... Chả ai thèm rình mò cái thứ đó cả.
"Ồ... Còn có cái này."
Trần Vũ tìm thấy một khẩu súng lục.
Đây bảo bối được cậu "Trộm" lấy khi thú triều tấn công lần trước.
Nghe nói có giá khoảng hai mươi vạn.
"Có thể sáp lá cà, còn biết dịch chuyển, ngay cả bắn lén từ xa đều có. Hoàn mỹ."
Cất khẩu súng lục cảnh dụng vào thắt lưng, Trần Vũ thử hoạt động một chút, cảm thấy rất bất tiện: "Ngày mai đi mua cái bao súng. Việc nhét súng vào thắt lưng như trong phim truyền hình đều là gạt người..."
Không bao lâu sau khi chuẩn bị xong, Trần Vũ cảm thấy không có việc gì liền tìm kim tiêm, tháo một lọ chất lỏng tổng hợp màu đen cấp C rồi tự tiêm vào người mình.
(nhiều khi đang dịch truyện đô thị mà cứ tưởng như mình đang dịch truyện của mấy con nghiện vậy, haizz)
[ khí kình +1457 ]
[ khí kình +1406 ]
[ khí kình +1336... ]
Một ống "Độc dược" được tiêm vào trong cơ thể, khí hải của Trần Vũ cũng đang điên cuồng bành trướng.
Sử dụng hết một bình dầu đen, cậu ta cũng từ cấp 1.2, trực tiếp "Thăng" đến 1.4.
Liếm môi một cái, Trần Vũ chưa đã ghiền, mở lọ dầu đen thứ hai tiếp tục chích.

Bình Luận

0 Thảo luận