Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 252: Sự kiện võ giả liên tục tử vong (3) Chương 252: Sự kiện võ giả liên tục tử vong (3)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
"Nhiệm vụ cấp D, đại diện cho các đơn vị trên cấp 1 sẽ xuất hiện trong quá trình thực hiện nhiệm vụ. Học phần ban thưởng trong khoảng từ 1 đến 10."
"Nhiệm vụ cấp C, sẽ có các đơn vị trên cấp 2 trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, học phần ban thưởng từ 10 đến 100. Nhiệm vụ của chúng ta được cho 78 điểm học phần, nghĩa là độ khó của nó trong nhiệm vụ cấp C cũng là rất cao."
"Cấp B, cấp A, cấp S, tôi liền không nhiều lời, cứ thế mà suy ra thôi."
Dứt lời, Trương Thiết đi đến máy đun nước rót một ly nước sôi, thấm giọng: "Việc còn lại, các bạn có thể nghiên cứu thảo luận. Tôi là một nhân viên an ninh. Sau khi nhiệm vụ bắt đầu, sẽ tận lực không phát biểu."
"Được." Trần Vũ làm một động tác OK và đưa tập tài liệu cho Bát Hoang Diêu: "Cho cô."
"Hả?" Thiếu nữ mê mang nhận lấy.
"Làm nhiệm vụ thì phải trình tự và thủ đoạn. Từ nay Đoạn Dã sẽ phụ trách tiếp, cô phụ trách đọc. Phân công rõ ràng."
"Vậy cậu phụ trách cái gì?" Đoạn Dã hỏi.
Trần Vũ ngả người về phía sau, bắt chéo chân: "Tôi phụ trách phụ trách." (khúc này mình không hiểu, tác nó lặp lại 2 từ phụ trách)
Hai người: "..."
"Đọc nhanh lên, thuận tiện luyện tập đọc cho cô luôn." Trần Vũ thúc giục.
"Tôi... Ân..." Thiếu nữ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào trang giấy, lắp ba lắp bắp mở miệng: "C. . . Nhiệm vụ cấp C: Võ giả cấp một liên tục ở tử vong Thành phố Đường."
"Từ đầu tháng 3 năm nay đến ngày 20 tháng 8, có 63 vụ án mạng của võ giả phát sinh ở Đường ... Thành phố Đường. Người chết đều là võ giả cấp 1 đến từ bên ngoài, Tình. . . Tình trạng chết rất thê thảm, phân tích là cùng một người (thế lực) gây nên."
"Bởi vì hung thủ chỉ ... chỉ ... chỉ nhắm vào các võ giả bên ngoài thành phố, đặc biệt phát ra ủy thác. Để biết thêm chi tiết, xin vui lòng ... vui lòng liên hệ với cảnh sát Vương của thành phố Đường vào ngày tiếp nhận nhiệm vụ. Điện. . . Số điện thoại 1..."
Nghẹn đỏ mặt, Bát Hoang Diêu cuối cùng cũng đọc hết nội dung, thở hổn hển.
Đoạn Dã: "Lần sau để tôi đọc đi, đừng làm khó dễ cô ấy, giống như đang khó đẻ vậy."
Trần Vũ: "Để người khác đẻ dùm thì cũng là không đúng. Để cô ta đẻ nhiều mấy lần thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ thôi."
Bát Hoang Diêu: "..."
"Mọi người có đề nghị gì cho nhiệm vụ này không?"
Sau khi Bát Hoang Diêu đọc xong phần giới thiệu nhiệm vụ, Trần Vũ mở miệng: "Chết sáu mươi bảy tên võ giả, độ nguy hiểm chắc là rất cao. Mọi người nên nghiên cứu nhiều một chút, đừng để lật thuyền trong mương."
Đoạn Dã cầm lấy tập tài liệu, lật lên lật xuống, nói: "Sáu mươi bảy tên võ giả cấp 1 đã chết, điều này chứng tỏ đối phương có dục vọng tấn công rất mãnh liệt. Hơn nữa, đối phương chỉ tấn công những võ giả lạc đàn, cho nên..."
Trần Vũ: "Cho nên cái gì?"
Đoạn Dã: "Cho nên đây hẳn là nhiệm vụ một mình. Hay là chúng ta hủy nó đi."
"Đông!"
Trần Vũ bay lên một cước đạp bay Đoạn Dã, sau đó nhìn Bát Hoang Diêu: "Cô nói đi."
Bát Hoang Diêu nắm góc áo: "Nói. . . Nói không đúng sẽ bị đá sao..."
Trần Vũ: "... Sẽ không."
Đoạn Dã vỗ bụi trên người rồi đứng dậy: "Vậy sao cậu lại đá tôi?"
"Ngậm miệng."
Đoạn Dã: "..."
Bát Hoang Diêu: "..."
Trần Vũ nâng trán: "Tôi bảo hắn ngậm miệng, Bát Hoang Diêu cô nói đi."
"Tôi không biết phải nói như thế nào..."
"Không sao, thoải mái nói."
Đoạn Dã: "Song tiêu cẩu..."
"Sặc!"
Trần Vũ rút ra trường kiếm.
Đoạn Dã dứt khoát yên lặng.
Cầm tài liệu, Bát Hoang Diêu do dự hồi lâu, trầm giọng nói: "Họ. . . Bọn họ có thể lặng lẽ giết mấy chục võ giả, chứng tỏ thực lực của bọn họ đã vượt xa cấp 1."
Trần Vũ hai mắt sáng lên: "Tốt, phân tích không sai, tiếp tục."
" Thực lực của ba người chúng ta đều là cấp 1, thuộc. . . Thuộc về phạm vi bị tập kích. Có thể để cho một người làm mồi nhử, hai người còn lại thì theo phía sau..."
Trần Vũ xen vào: " Một người làm mồi nhử, hai người đi theo. Khoảng cách bám theo gần, rất dễ bị lộ, hoàn toàn thất bại. Nếu khoảng cách xa, có thể không có thời gian hỗ trợ. "
Nghe vậy, Bát Hoang Diêu ngẩng đầu suy nghĩ một chút: "Thực lực của cậu là mạnh nhất. Nếu ... Nếu như cậu là mồi nhử. . . tôi và Đoạn Dã có thể cách xa một chút."
"Thành phố Đường rất lớn, phương pháp này cần một sự may mắn rất lớn và mất quá nhiều thời gian. Chúng ta không thể trì hoãn một nhiệm vụ quá lâu."
"Ba người đều rải rác thì sao?" Đoạn Dã đề nghị: " Xác suất lớn hơn gấp ba lần."
Trần Vũ liếc xéo: "Vậy thì kẻ dễ dàng bị ngủm nhất chính là cậu."
Đoạn Dã: "..."
"Hơn nữa nếu như võ giả không bộc phát khí kình thì không có cách nào phân biệt là võ giả cấp mấy. Làm sao chúng ta có thể hợp lý bộc lộ thực lực của mình? Lại làm thế nào có thể khiến kẻ sát nhân coi chúng ta như một mục tiêu?"
"Cái này. . ." Bát Hoang Diêu ngẩng đầu, lúng túng nói: "Tôi không biết..."
Trần Vũ Trần Vũ đưa tay ra, vỗ vỗ vai của Bát Hoang Diêu, mỉm cười: "Nói rất tốt, tiếp tục cố gắng. Dũng cảm nói ra, đừng sống hướng nội như vậy."

Bình Luận

0 Thảo luận