Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 215: Toàn bộ bị bắt (2) Chương 215: Toàn bộ bị bắt (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Chỉ thấy anh ta chửi ầm lên: "Tôi có nói là chúng tôi không ra ngoài sao?"
"U oa?" Người phụ trách Đại học Bắc Kinh không khỏi châm chọc: "Không phải nói là sẽ để chúng trói lại dễ dàng như vậy sao?"
"Nói nhảm, chúng tôi tự mình trói!"
"Vậy ngươi ngưu bức..."
...
Đem hai xe Trạng Nguyên một mẻ hốt gọn, người đàn ông trung niên áo đen vứt bỏ súng trường và găng tay, lấy ra một tờ danh sách, mở xem rồi ra lệnh: "Chia từng đứa ra và nhốt lại, đánh thuốc mê, chụp ảnh cho đẹp rồi phát cho đại học Bắc Kinh và Thanh Hoa, Nhân tiện hãy gửi cho gia đình họ một phần. Có thể đòi được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."
"Vâng!" Thuộc hạ gật đầu
"Chúng tôi hoàn toàn hợp tác các người." Người phụ trách của Đại học Bắc Kinh nhấn mạnh: "Nhưng mời các người không nên thương tổn họ."
"Đúng." Đoạn Dã nói tiếp: "Nghe hiểu ý của thấy giáo chúng tôi sao? Không có mua bán, liền không có tổn thương! Một xu chúng tôi cũng sẽ không giao cho các người."
Người phụ trách: "... Em có biết cuộc đời này tôi hối hận nhất là điều gì không?"
Đoạn Dã gật đầu: "Em biết. Là tuyển em vào đại học Bắc Kinh."
Người phụ trách: "..."
"Kéo xuống kéo xuống."
Trung niên áo đen cáu kỉnh phất tay, hành khách lập tức bị đưa tới một quảng trường lớn, xếp hàng tiêm thuốc.
[ Bị nhiễm bởi chất lỏng không xác định: Lâm thời khí kình hiệu suất +87% ]
Trần Vũ: "..."
"Nhìn cái gì vậy?" Tên cướp ghim kim cho Trần Vũ bày ra vẻ mặt hung tợn: "Chưa thấy qua sao? Đây là thất sống tề! Trong vòng một ngày, đừng nghĩ sử dụng khí kình nữa!"
Trần Vũ: "..."
"Vũ ca, lần này thật sự là không có sức phản kháng rồi." Đoạn Dã vặn vẹo cánh tay bị trói thở dài: "Chuyện xảy ra bên trong thú triều là chuyện gì, thừa dịp tôi còn sống, nói cho tôi biết đi."
"Lừa cậu mà thôi. Tôi làm gì biết chuyện gì."
"Bà mẹ nó tôi cũng biết là cậu gạt tôi." Đoạn Dã hận không thể cho Trần Vũ một cước: "Cậu không nhìn ra được sao? Đây không phải là một vụ bắt cóc bình thường. Bọn họ sẽ không để cho chúng ta sống sót."
"Tôi biết." Trần Vũ gật đầu.
"Biết rồi còn đầu hàng làm gì?"
"Ngoài tên võ giả cấp bốn kia ra tôi còn cảm ứng được cao thủ cấp năm trở lên nữa. Liều mạng là không có cơ hội thắng."
"Vậy thì tôi cũng muốn chết đứng."
"Yên tâm." Trần Vũ nhếch miệng lên: "Cậu không chết được."
Nghe vậy, ánh mắt Đoạn Dã sáng lên: "Cậu... Có biện pháp?"
"Đương nhiên là có. Ở Thanh Thành, người ta gọi tôi là cao nhân làm rung chuyển hộp đêm. Tôi không tin là nhiều giặc cướp như vậy, không có người phụ nữ nào."
"Tôi tỉnh rượu rồi, nhưng mà cậu thì say sao?"
Nhìn lên dãy ngân hà phía trên khu rừng, Đoạn Dã phiền muộn: "Hết rồi, lần này chết chắc rồi."
"Đã nói là không chết được, nếu cậu chết, tôi bỏ tiền mua cho cậu một cái quan tài."
"Vậy tôi muốn một cái được làm bằng sứ."
"Không có vấn đề. Tôi còn làm thêm cho cậu một phần chống xốc và đèn bảo mã nữa."
"Thượng lưu!"
Tổng cộng có mười bốn hành khách trên hai toa A và B.
Trong đó, Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa, mỗi trường có một người phụ trách tuyển sinh, còn lại đều là Trạng Nguyên năm nay của các thành phố khác.
Sau khi bị tiêm vào "thất sống tề", những Trạng Nguyên quát tháo phong vân trên trường thi đều trở thành những con cừu non đợi làm thịt.
"Đừng khinh thiếu niên nghèo a. . ." Đoạn Dã vừa thở dài vừa đi theo đoàn đội: "Chỉ cần cho những Trạng Nguyên như chúng ta mười năm thời gian, thì sẽ vả sml những tên bị vùi dập ở chợ này?"
"Lời này rất có vấn đề." Trần Vũ nói: "Biết rõ thiếu niên này ngưu bức, hiện giờ không bắt nạt thì sau này liền không bắt nạt được nữa."
Đoạn Dã: ". . ."
"Hai người đừng chém gió nữa, đi nhanh một chút." Tên cướp bên cạnh vừa mắng vừa đá một cước cho Đoạn Dã.
"Đừng đụng ta! Ba mươi năm Hà Đông! Ba mươi. . ."
"Ầm!"
Tên cướp lại đạp một cước: "Ba con mẹ mày."
". . ." Đoạn Dã im lặng một lát, quay đầu nói với Trần Vũ: "Vũ ca, anh nói đúng."
Rất nhanh.
Chúng Trạng Nguyên được đưa vào một tòa pháo đài dưới lòng đất. Đem bọn họ cách ly và giam lại.
"Vũ ca, giao cho cậu." Trước khi chia tay, Đoạn Dã lưu lại câu nói cuối cùng, liền bị tên cướp đá vào trong phòng giam.
"Ngươi, tự mình đi vào." Tên cướp chỉ vào nhà giam kế bên.
"Được."
Trần Vũ ngoan ngoãn bước vào nhà tù, đứng trong góc và yên lặng chờ đợi.
Khoảng chừng hai mươi phút sau.
Cửa nhà giam được mở ra, hai nam một nữ bước vào.
Bọn hắn đều mặc đồng phục màu đen, nhưng họ không hề che giấu khuôn mặt của mình..
Rõ ràng giống như những gì Đoạn Dã đã suy đoán, họ căn bản là không muốn để cho những Trạng Nguyên như cậu sống sót rời đi.
"Chúng tôi đến để kiểm tra thông tin." Người phụ nữ mặc áo đen đi đầu giơ máy tính bảng lên: "Mời cậu hợp tác. Nếu không liền phải nếm chút đau khổ."
Nghe tới "Chịu khổ" hai chữ, Trần Vũ hai mắt tỏa sáng: "Có những loại đau khổ nào?"

Bình Luận

0 Thảo luận