Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 295: Luật nhân loại (1) Chương 295: Luật nhân loại (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
"Vâng. Tiếp theo thì sao?"
Người đàn ông mặc áo choàng đen hơi dừng lại và nhìn về phía bắc: "Đi Kinh Thành. Đã đến lúc ra tay với Bát Hoang Dịch rồi."
"Bang lang!"
Nghe được ba chữ này, nam tử áo trắng bị xiềng xích kia đột nhiên giãy dụa tức giận: "Ngươi định làm gì?!"
Hai người áo đen không trả lời, trực tiếp rời đi.
Bát Hoang Dịch không chết, nhân loại sẽ không thể diệt vong...
...
Đây là một mảnh bóng tối sâu thẳm.
Không gợn sóng, không có gió, và mọi thứ đều yên tĩnh.
Chỉ có những âm thanh sột soạt vang lên khi Trần Vũ giẫm lên những bãi cỏ.
"Sưu!"
Đột nhiên, một cơn ớn lạnh từ phía sau truyền đến, Trần Vũ đứng thẳng người và không hề phản kháng.
Sau đó liền cảm thấy hoa mắt, tiến vào một không gian ý thức rộng lớn.
(Trễ vậy rồi, thật sự có người không sợ chết hahaha! )
(Hãy chờ đợi tin chiến thắng của Đảng! )
(Vậy tôi sẽ không khách khí nữa! )
Oán linh hóa thành hình người, hưng phấn xoa xoa tay, há miệng ra, hút hồn Trần Vũ.
Trần Vũ: "Đừng khách khí."
[ tinh thần bị hút: Tinh thần +84 ]
(bốp bốp bốp bốp... )
[ bị hút: Tinh thần +43 ]
[ bị hút: Tinh thần + 16... ]
Trong phút chốc, oán linh đã hút đến cả bản thân mình cũng bay màu...
Đây đã là oán linh thứ 22 mà Trần Vũ gặp được.
Trong bóng tối, chúng dường như hoạt động tích cực hơn.
Sự xuất hiện của Trần Vũ chẳng khác gì ném một miếng thịt trước mặt của một bầy hổ đói. Nhưng không có "con hổ" nghĩ tới, miếng thịt này thật ra lại là Ma Bư*...
(một nhân vật trong Dragon Ball, ai chưa xem thì xem đi hoặc search google.)
Chờ đợi ý thức trở về, Trần Vũ nhíu mày suy nghĩ.
Liên tục "đập" hơn hai mươi oán linh đại bổ, khiến cho thuộc tính [ tinh thần ] của cậu ta tăng lên nhanh chóng.
Mà tinh thần lực "Bành trướng" thì sẽ thu hút nhiều sự chú ý của oán linh hơn.
Nhưng dù sao thì ở đây cũng rất gần với Thời không môn, những oán linh mạnh mẽ đều bị tàn sát, oán linh còn sót lại cũng chỉ là số ít.
Muốn đề cao số lần bị oán linh tập kích, thì phải đi vào sâu hơn nữa.
"Vừa đi vừa nghỉ ", hiệu suất quá thấp.
Nghĩ đến đây, Trần Vũ quyết đoán điều động khí hải xoay tròn, bộc phát khí kình.
"Đông!"
Lập tức, thân hình cậu ta giống như một dòng điện, mạnh mẽ lao về phía trước.
Xuyên qua rừng rậm, nhảy qua vách đá, vượt qua ngọn núi và lao qua đồng bằng.
Dựa vào [ nguyền rủa ] buff máu, buff thể lực, Chỉ trong một giờ, Trần Vũ đã chạy gần hai trăm km trên địa hình hoang sơ và phức tạp này.
Dần dần, sau lưng cậu đi theo một đám oán linh.
Nhìn có chút hùng vĩ.
Những oán linh này đều được Trần Vũ "Thu gom" trên đường.
Bọn chúng cắn chặt không thả, chỉ chờ tên nhân loại này cạn kiệt khí kình là lao vào hút tập thể.
Nhưng một giờ trôi qua, nhóm bay theo đầu tiên đều đã mệt mỏi, nhưng Trần Vũ lại chưa thấy mệt mỏi.
"Ê! Thằng kia, đừng bị bỏ lại đó!"
Nhảy lên một gò núi nhỏ, Trần Vũ dừng một chút, quay đầu nhìn lại vài lần, chỉ vào oán linh cuối cùng hô to: "Ngươi còn bay được hay không vậy? Ngươi nhìn xem oán linh nhỏ yếu bên cạnh rồi nhìn lại mình đi, thật là một tên phế vật..."
Oán linh: "..."
"Xem ra cũng có những bạn học đã không chịu nổi. Hài, bay còn chậm hơn tôi chạy bộ, chết đói là đáng đời."
Tất cả oán linh: "..."
Ngồi xếp bằng xuống, Trần Vũ thiêu đốt khí kình, nghỉ ngơi mười phút, quan sát thấy những này oán linh dường như đã phục hồi "năng lượng thể chất", liền bắt đầu chạy.
"Các huynh đệ, tiếp tục lên đường..."
Một giờ.
Hai giờ.
Ba giờ...
Leo núi lội nước, trèo đèo lội suối.
Sau khi Trần Vũ chạy như vậy suốt năm tiếng đồng hồ, cuối cùng cậu ta cũng dừng lại.
Mà xung quanh cậu ta toàn là oán linh, số lượng nhiều đến mức gần như biến thành thật vậy.
"Mọi người vất vả rồi. Tôi thấy có một số anh em đã kiệt sức rồi, chúng ta dừng lại ở đây đi."
Trần Vũ áy náy chắp tay xin lỗi, lập tức tìm một tảng đá tương đối sạch sẽ, giang hai tay ra, thu hồi khí kình, nằm ngửa chờ bị hiếp.
"Các huynh đệ!"
"Còn chờ gì nữa? Lên đi? !"
Tất cả oán linh: "..."
"Mọi người cùng nhau lên đi, tôi chịu được."
Nếu như nói, oán linh, đã từng là nhân loại.
Như vậy thì đám người này chắc chắn đều có tính cách táo bạo.
Bị Trần Vũ dắt mũi mấy tiếng, những oán linh này tiến vào trong cơ thể, câu nói đầu tiên đều đồng đều đến kinh ngạc..
(Cái đ-t con mẹ! )
(mả mẹ nó mẹ nó! )
(Bà mẹ nó! )
(mệt chết cha, con mẹ nó. )
(Đệch mẹ nó... )
(Ta không muốn ăn nữa, ta vào đây chỉ để chửi thằng cờ hó như mày mà thôi. Đ-t mẹ mày... )
Trần Vũ: "..."
Ý thức trống rỗng ban đầu đã trở nên vô cùng đông đúc.
Hàng ngàn oán linh hình người nổi giận mở miệng, dần dần tiếng mắng đều như có tiết tấu.
(1, 2, 3)
(Đ-t mẹ mày! )×1064
(1, 2, 3)
(Đ-t mẹ mày! )×1103
Trần Vũ: "..."
Cũng không biết đã qua bao lâu, oán linh cũng chửi mệt rồi, liền vây quanh bắt đầu thảo luận muốn ăn như thế nào.

Bình Luận

0 Thảo luận