"Cho chị đó." Trần Vũ xuống xe, khoát khoát tay: "Em không có thời gian chạy xe."
"Xe này không phải vốn là của chị sao?" Trần Tư Văn nghi hoặc.
"Hừm, đúng. Da mặt chị thật dày, giống như em vậy."
"Vì chiếc Motor này nên chị sẽ không đánh em." Nhảy xuống xe, Trần Tư Văn xoay chìa khoá trên ngón tay, nói: "Thể chất tốt đó, nhảy từ tầng bốn xuống và còn giữ chiếc xe máy, nhưng lại không bị thương."
"Thua tâm phục khẩu phục đi." Trần Vũ lộ ra cơ bắp:"Lúc đó em đã hạ thủ lưu tình rồi, vì chị là chị em nên không có hạ sát thủ thôi."
"Thật ra chị cũng đã hạ thủ lưu tình rồi." Trần Tư Văn mỉm cười, quay người đi vào chung cư: "Dù sao thì Trần gia chúng ta cũng không thể tuyệt hậu được."
"! !"
Hai người bước vào thang máy.
Nhấn xuống nút tầng năm của nhà mình.
Trần Tư Văn vươn tay vỗ về bụi trên người Trần Vũ: "Rốt cuộc thì em lấy thuốc ở đâu ra vậy? Chị đã đi võ quán để kiểm tra, phát hiện tố chất thân thể của mình tăng lên rất nhiều lần, giống như đang nằm mơ vậy."
"Đã nói là em chưa có bịa xong chuyện này, chị chờ vài chút rồi mới hỏi đi."
"Loại thuốc này..." Trần Tư Văn áp sát vào mặt Trần Vũ: "Em đã sớm tiêm rồi đúng không?"
"Cái gì?" Trần Vũ chấn kinh: "Em cũng đã sớm bắn?"
"Ba!"
[ khí huyết +180 ]
"Đừng có giở trò ngắt lời chị, chỉ cần em vểnh cái đít lên thôi là chị biết tối qua em đã ăn cái gì rồi. Thành thật trả lời đi."
"Ăn hỗn độn."
"Chị đang hỏi em, em đã tiêm loại thuốc này chưa."
"e mm mm... Biết thì đừng có nói, hơn nữa còn la lớn như vậy."
"Chỉ là chị đang buồn bực, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sao chị lại không nhớ em có thể chất tốt như vậy nhỉ." Trần Tư Văn buông tay: "Khi còn bé, chị đã từng ném em xuống sàn nhà đó, khi đó em cũng còn biết khóc gọi đau mà."
Trần Vũ: "..."
[ bị thương: Tinh thần +3 ]
"Chị phải sớm nghĩ tới, em đang sử dụng ngoại vật. Một ống dược tề, có thể phục hồi khí hải, cũng có thể tạo ra một 'Thiên tài' Trạng Nguyên... Rốt cuộc thì loại bảo bối này em lấy đâu ra vậy."
Nghe vậy, Trần Vũ im lặng một lúc rồi thở dài: "Chuyện này... Em chỉ có thể nói hiểu thì hiểu, không hiểu thì em sẽ không giải thích gì đâu. Dù sao tự mình biết là được rồi, từ từ nghĩ lại đi. Chị cũng đừng có hỏi em tại sao, lợi ích liên lụy quá lớn, nói ra đối với chị và em đều không có chỗ tốt. Coi như không biết là được. Còn lại, em chỉ có thể nói nước trong này vô cùng..."
"Này thì nước nè!"
"Ba!"
[ khí huyết +246 ]
"Này thì liên lụy rất lớn nè!"
"Ba!"
[ khí huyết +266 ]
"Này thì tự suy nghĩ nè!"
"Ba!"
[ khí huyết +271 ]
"Em nghĩ là cái gì mình cũng biết đúng không?"
"Ba!"
[ khí huyết +260... ]
Khi cả hai trở về nhà, khuôn mặt của Trần Vũ đã vừa xanh lại vừa đỏ.
Đẩy cửa bước vào nhà.
Trần mẫu nghe tiếng chạy đến, thấy bộ dạng xấu hổ của hai người thì sửng sốt: "Các con thật sự đi ăn cướp hả?"
Trần Vũ: "Không có."
"Hả? Mặt mũi con bị sao vậy?"
Trần Vũ: "Con..."
Trần Tư Văn xen vào: "Là do con phủi bụi trên mặt em đó mẹ."
"..." Trần Vũ quay đầu, nhìn thấy ánh mắt của Trần Tư Văn đầy sự đe dọa, gật gật đầu: " Đúng vậy, phủi thêm chút nữa là con về với cát bụi luôn."
"Chị em con thật là, từ nhỏ đã đánh nhau rồi." Trần mẫu bất mãn: "Già đầu rồi còn đánh nữa."
Trần Vũ: "Mẹ phải nói là từ nhỏ con đã chịu đòn rồi, lớn như vậy vẫn còn phải chịu đòn."
Trần Tư Văn: "Mắng là thân, đánh là yêu."
"Ồ... Vậy thì chị qua yêu mẹ nhiều một chút đi."
Trần mẫu: "..."
Trần mẫu: "Tư Văn, con phủi thêm vài lần bụi cho em trai đi."
"Vâng!"
...
Ngắn ngủi nhạc đệm đi qua.
Trần Vũ và Trần Tư Văn tắm rửa xong, đã thay một bộ quần áo mới.
Mang theo Trần mẫu đi ra chung cư, dừng ở cửa chính.
"Mẹ, chị, vậy con đi đây." Cầm quyển sách dày cộp, Trần Vũ lùi về phía sau mấy bước: "Còn lề mề nữa là con sẽ không bắt kịp tàu cao tốc đến thành phố Đường đâu."
"Tiểu Vũ, chú ý an toàn." Trần mẫu phất tay.
"Đi thành phố Đường làm gì?" Trần Tư Văn ôm ngực: "Kinh thành lớn như vậy cũng không chứa được em sao? Có mệt hay không."
Trần Vũ cười lạnh: "Cổ lập đại sự người, tất có kiên cường ý chí." (Những người làm đại sự ở thời cổ đại thì phải có ý chí kiên cường)
"... Nó. . . Nó nói gì vậy?" Trần mẫu mờ mịt.
Trần Tư Văn giải thích: "Em ấy nói là, mấy ông lớn ở thời cổ đại không thể đi ị thì chắc chắn là do búi trĩ quá cứng, không nhổ ra được."
"Ồ!" Trần mẫu giật mình.
Trần Vũ: "..."
Cầm trên tay một cuốn sách dày cộp, Trần Vũ trầm mặc một hồi lâu: "Mẹ, chị con bây giờ đã không còn là chị con của ngày hôm qua nữa rồi."
Nghe vậy, Trần mẫu nhìn Trần Tư Văn: "Không có việc gì. Mẹ con sẽ vĩnh viễn là mẹ con."
"... Gặp lại!"
Trần Vũ dứt khoát quay người, mang theoĐi ra ngoài hơn mười mét, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng kêu có chút thê lương của mainboard tức giận rời đi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận