Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 239: Khai giảng (2) Chương 239: Khai giảng (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
"Rất tốt, con được ở riêng một phòng. Đại học Bắc Kinh là trường đứng đầu cả nước, phương diện sinh hoạt thì mẹ không cần lo lắng. Có thể ăn đồ ngon khắp thế giới với giá 14 tệ."
"Vậy thì mẹ yên tâm rồi."
"Dạ, Chị con đâu ạ?" Trần Vũ hỏi.
"Chị con ra ngoài làm việc rồi."
"Đi làm?" Trần Vũ nghiêng đầu: "Ngoan ngoãn ở trong nhà không tốt sao, đi làm làm gì?"
"Chị của con nói là muốn kiếm tiền, mẹ cũng không ngăn được nó. Hai chị em còn đều như vậy, lời mẹ nói thì chả ai thèm nghe..."
Tiếp tục nói chuyện với Trần mẫu vài phút, Trần Vũ cúp điện thoại, lại gọi cho Trần Tư Văn.
"Alo?" Trần Tư Văn kết nối trong một giây: "Đang đi làm, ông chủ đang nhìn chằm chằm, tin nhắn trò chuyện đi."
"Khoan cúp máy." Trần Vũ vội vàng nói: "Em có chút chuyện muốn nói với chị, ngày mai chị đưa mẹ đến kinh thành đi."
"Hả? đến đó làm gì?"
"Em mua cho hai người một căn nhà nhỏ ở đây."
"Má!" Ống nghe một đầu khác Trần Tư Văn bỗng nhiên nói tục, sau đó nhanh chóng hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi: "Trần Vũ! Em bị bệnh tâm thần hả? Bỏ tiền mua nhà ở Bắc Kinh làm gì?"
"Kinh Thành an toàn, ở gần em, mua một căn thì có chuyện gì? Tranh thủ thời gian đưa mẹ qua đi. Về sau hai người chính là người Kinh Thành."
"Em muốn chết sao! Có tiền liền phung phí hả? Mua nhà chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng với chị một chút? Em liền... Chờ chút, không đúng? Một căn nhà bình thường ở Kinh Thành đều cần mấy trăm vạn, chút tiền thưởng và tiền ký tên của em làm sao đủ để mua một căn nhà? Mua nhà vệ sinh hả?"
"Dù sao thì hai người cứ đến đây đi. Ngày mai liền đến."
"..." Trong ống nghe im lặng hồi lâu: "Không đi. Chị còn phải đi làm."
"Đến đây rồi đi làm." Trần Vũ mở ngăn kéo lấy ra ống thuốc pha loãng T • D ở sâu bên trong, đặt dưới ánh mặt trời quan sát: "Em đã tìm cho chị một công việc. Chị chắc chắn sẽ thích."
"Tiền lương bao nhiêu?"
"Tiền lương tuyệt đối vượt quá sức tưởng tượng của chị."
"Nói thẳng bao nhiêu, đừng dong dài."
"Tiền lương... Mười vạn!"
"... Vậy là em bán chị mình vào hộp đêm sao?"
Trần Vũ: "..."
"Trần Tư Văn, ngươi xxx! Đi làm không thể gọi điện thoại! Trừng mắt nhìn mắt tao làm gì? Vẫn còn nói chưa xong hả? Làm được thì làm, không làm thì cút!" Lúc này, trong ống nghe truyền tới những lời khiển trách của một người đàn ông.
"Thật xin lỗi." Trần Tư Văn nói tiếng xin lỗi, rồi dứt khoát kích hoạt kỹ năng ác miệng: "Tôi thực sự không nhận ra rằng đôi mắt ti hí của anh còn có thể mở ra được. Bây giờ tôi mới nhận ra, nhưng tôi có một nỗi ám ảnh sâu sắc, khuôn mặt đầy rỗ cộng thêm đôi mắt như hạt đậu xanh của anh làm cho tôi nhớ đến Hội chứng sợ lỗ tròn (Trypophobia). Toàn thân không nhịn được nổi da gà. Cho nên, tôi từ chức. Là một nhân viên cũ của anh, tôi thành thật khuyên anh nên vào nhà vệ sinh quán bar để làm việc, bởi vì anh chỉ cần đứng ở trong liền sẽ mang hiệu quả buồn nôn, giúp cải thiện đáng kể trải nghiệm của những người nghiện rượu. Đương nhiên, đi khoa hậu môn cũng là một lựa chọn tốt, rất có lợi cho những bệnh nhân đi đại tiện..."
Tiếng nói hơi ngừng lại, Trần Tư Văn nói với Trần Vũ: "Ông ta cầm băng ghế đến rồi, chị chạy trước, ngày mai gặp em ở Kinh Thành."
Trần Vũ: "..."
"Bíp ---- "
Đối phương cúp điện thoại.
Trần Vũ: "..."
Sau khi im lặng hồi lâu, cậu đặt điện thoại xuống, nhìn dung dịch pha loãng T • D trong tay, chìm trong suy nghĩ.
Bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm nào đó.
Với tác dụng cường hóa của dung dịch pha loãng T • D, một khi Trần Tư Văn khôi phục khí hải, trở thành võ giả...
Có thể làm cho võ đạo giới vốn không yên bình, càng thêm đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương...
Hôm đó, 1 giờ chiều.
Trần Vũ rời Đại học Bắc Kinh và đến một công ty môi giới nhà đất lớn nhất gần đó.
Đúng vậy, vì thời gian này tương đối bận nên cậu vẫn chưa có thời gian để mua nhà.
Ngày mai gia đình sẽ đến, vì vậy dù sao thì việc mua nhà cũng không thể trì hoãn được nữa...
"Chào anh, đây là công ty môi giới Gia Hưng."
"Mua nhà, thanh toán đầy đủ, mau chóng." Trần Vũ đi thẳng vào vấn đề.
"Được rồi, mời anh chờ một lát."
Nhân viên phía sau quầy gọi điện, và một người phụ nữ có ngoại hình khả ái xuất hiện ngay lập tức. Cô nhìn thoáng qua Trần Vũ, cũng không khinh thường Trần Vũ vì tuổi tác của anh ta, mà còn nhiệt tình tiến lên bắt tay.
"Chào anh, em là người phụ trách tư vấn cho anh, anh có thể gọi em là tiểu *, anh tên gì?"
"Họ Trần." Trần Vũ khoát khoát tay: "Tôi đang rất vội, trực tiếp đưa tôi đi xem phòng. nếu không được thì tôi nhanh chóng đổi sang nhà khác."
"À... Vâng, chúng ta vào trong rồi nói."
Đưa Trần Vũ vào phòng tiếp khách, nữ nhân viên từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tài liệu, hỏi: "Trần tiên sinh, anh đang muốn mua nhà phải không?"
"Đúng."

Bình Luận

0 Thảo luận