Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 231: Tinh thần không bình thường (4) Chương 231: Tinh thần không bình thường (4)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
...
Ngày kế tiếp.
Trời vừa mới tờ mờ sáng.
Trần Vũ liền bắt taxi đến Đại học Thanh Hoa, đối diện với Đại học Bắc Kinh.
Ngay cả việc đến thăm Bát Hoang Diêu cũng được cậu ta dời lại.
" Phụ nữ sẽ chỉ làm chậm tốc độ rút kiếm của ta."
Ngồi ở hàng ghế phía sau, nhìn phong cảnh chạy ngược lại bên ngoài cửa sổ, Trần Vũ châm một điếu thuốc: "Bác tài, chạy nhanh một chút được không?"
Hai mươi phút sau.
Chiếc taxi phanh gấp và dừng lại trước cửa chính của sân trường Thanh Hoa.
Giao xong khoản, Trần Vũ xuống xe, ôm lấy quyển Thốn Băng Quyền và đi thẳng đến cổng trường.
Ngoài ý liệu, vừa tiến vào cổng trường mà cũng không có ai tiến lên ngăn cản..
Cánh cửa rộng lớn, mặc cho người đi qua.
"Là hoàn toàn cởi mở sao? Yêu yêu."
Trần Vũ nhìn trái nhìn phải, chép miệng một cái.
Để trà trộn đi vào, tối qua cậu ta đã chuẩn bị vài bộ lý do để hùng biện, nhưng giờ thì không có đất để dụng võ...
Vào trường, sau khi đi dạo vài phút, Trần Vũ liếc nhìn bản đồ điện thoại, tùy tiện ngăn lại một nữ sinh có thân thể cường tráng, lễ phép nói: " Xin chào người đẹp, cô thật xinh đẹp."
Nữ sinh nâng bắp tay triển lộ ra hai con chuột to chà bá, đẩy kính xuống dưới: "Có chuyện gì."
"Được rồi, cô biết giáo sư Chân đang ở biệt thự nào không?"
"Giáo sư Chân?" Nữ sinh ngẩn người.
" Đúng, giáo sư Chân, người đã sáng tác ra võ kỹ bất động bạo thể."
"Bất động bạo thể... A!" Nữ sinh giật mình: "Người mà anh đang nhắc đến là giả giáo sư sao!"
Trần Vũ: "? ?"
"Anh đi bên trái, biệt thự nằm trong góc khuất ở nơi hẻo lánh nhất của khu biệt thự chính là nơi ở của giả giáo sư. Bây giờ chưa tới ngày khai giảng, giáo sư cũng không có lên lớp, chắc là còn ở trong đó. Nhưng tinh thần của ông ấy không quá bình thường, anh nên cẩn thận một chút."
"Ông. . . Ông ấy không phải họ Chân sao?"
"Đúng a, giáo sư giả họ Chân." Nữ sinh quay người, phất phất tay: "Đi đây, lần sau đừng mở mắt ra nói nhảm nữa.. Xinh đẹp cái từ này là dùng trên người tôi sao? Làm trò cười cho thiên hạ hả."
Trần Vũ: "... Tạm biệt hảo hán."
"Tạm biệt."
Nhìn cô gái rời đi, Trần Vũ cúi đầu, nhìn quyển Thốn Băng Quyền trong tay rồi quyết định đi thẳng về phía bên trái.
Thanh Hoa có diện tích rất lớn, người đi bộ cũng rất thưa thớt.
Nó trái ngược hẳn với thủ đô bên ngoài trường học.
Trần Vũ đi nhanh khoảng chừng mười mấy phút, mới tới được nơi mà vị hảo hán kia nói.
Căn biệt thự nằm trong góc khuất ở trong khu biệt thự hẻo lánh nhất...
Khi đi đến cửa biệt thự, Trần Vũ ngẩng đầu nhìn xung quanh. Phát hiện rằng căn biệt thự này không chỉ hẻo lánh, mà còn rất cổ xưa.
Tro bụi đầy nhà, gạch ngói vỡ vụn.
Nó không khác mấy so với những ngôi nhà bị bỏ hoang.
"Nói thế nào cũng là đại giáo sư, đãi ngộ này... Quá kém."
Gãi gãi tai, Trần Vũ tháo khẩu trang xuống, chỉnh lại kiểu tóc và quần áo rồi cầm quyển "Thốn Băng Quyền" đi thẳng tới trước cửa biệt thự.
Giơ tay lên định gõ cửa.
Nhưng lại nghe thấy tiếng tranh chấp gay gắt từ bên trong phòng truyền ra.
"Đồng chí Chân Thông Minh! Tại sao đồng chí lại phát sinh quan hệ với cô ta? ! Ông. . . Ông làm cho tôi quá thất vọng!"
" Cô ấy trần truồng nằm ở đó, tôi có thể làm gì? Tôi có thể kiểm soát được sao?"
Ngoài cửa, Trần Vũ che miệng lại: "Á đù..."
"Đánh rắm! Cởi hết thì ông không nhịn được sao? Việc ông cần làm là kiểm tra thi thể! Kiểm tra thi thể à! Kiểm tra thi thể mới là công việc chính của ông đó!"
"Chuyện đó thì không cần ông phải lo!"
Trần Vũ: "Bà mẹ nó..."
"Két két!"
Cánh cửa biệt thự bỗng nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên đội nón lên, hướng vào trong nhà chửi ầm lên: " Tôi không thể ở đây một phút một giây nào nữa. Ông là bác sĩ thú y tồi tệ nhất mà tôi từng thấy!"
Trần Vũ: "(;? ? ? ;)..."
"Phanh."
Người đàn ông trung niên đội nón không kịp quay đầu đã đâm sầm vào Trần Vũ.
"A..." Trần Vũ lấy lại tinh thần, vội vàng tránh ra: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Người đàn ông trung niên quan sát Trần Vũ vài lần, hừ lạnh một tiếng, bước nhanh rời đi.
Trần Vũ đứng im tại chỗ, không biết làm gì.
Cũng không biết là mình có nên đi vào hay không...
"Giáo sư Chân " này cũng quá gia súc đi à nha...
Cậu bắt đầu thấy hoảng rồi.
"Ai? Ai ở bên ngoài đó?" Không lâu sau, một ông lão đi ra: "Cậu là ai? Tới tìm tôi hả?"
"Ồ... Không, tôi đi ngang qua, đi ngang qua..."
Trần Vũ cảm thấy rằng đây không phải là một cơ hội tốt để gặp mặt, và dứt khoát rời đi.
Tuy nhiên, chưa kịp quay lại, cậu đã bị ông già dùng móng vuốt kéo lại: "Ồ, quyển võ kỹ này không phải là Thốn Băng Quyền của tôi sao?"
"À... Vâng."
"Cậu cũng tới tìm tôi hoàn tiền sao?" Lão nhân sắc mặt khó coi: "Quyển sách này là tôi tự mình in ấn, không có bán công khai, cậu tìm tôi hoàn tiền làm gì?"

Bình Luận

0 Thảo luận