Nó chiếm một diện tích lớn, nhưng trang trí không được tốt cho lắm.
Nó trái ngược hẳn với những hộp đêm tinh xảo xung quanh.
"Đây là khách sạn duy nhất trên khu phố đèn đỏ lớn như vậy sao?"
Trần Vũ sờ sờ cằm, cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa đi thẳng vào.
"Két két ---- "
Cùng với tiếng ma sát gắt gao ổ trục của cánh cổng, một người đàn ông trung niên ngây thơ chào hỏi, nhìn thấy thanh trường kiếm trên lưng của Trần Vũ, mắt anh ta sáng lên: "Xin chào! Chào mừng đến với khách sạn 92*."
(* Bên trung quốc thì tháng sẽ được viết đầu tiên, sau đó là ngày và cuối cùng là năm nên ông ta mới nói là khách sạn 92 )
"Xin chào, cho tôi một phòng."
"Không có vấn đề. Tiên sinh ngài là võ giả sao?"
"Ồ?" Trần Vũ nhíu mày: "Đúng vậy."
"Võ giả đại nhân ở thì chỉ cần nửa giá." Người đàn ông trung niên chạy lại quầy lấy ra một chùm chìa khóa: "Tôi mang ngài đi xem phòng."
"Còn có chuyện tốt như vậy." Trần Vũ vui vẻ.
"Đương nhiên. Võ giả xuất sinh nhập tử bảo vệ chúng tôi, chúng tôi đương nhiên phải đền đáp một chút." Người đàn ông trung niên vỗ ngực: "Cái này gọi là lương tâm."
"Vậy thì lương tâm của anh cũng rất tốt à."
"Đi theo tôi, tôi sẽ tìm cho ngài một căn phòng có ánh nắng tốt."
"OK."
Đi theo chủ cửa hàng lên lầu và đi dọc theo hành lang.
Trần Vũ phát hiện hai bên vách tường đều treo đầy một bức ảnh của một cô gái, nghi hoặc: "Đây là minh tinh nào vậy?"
"A." Người đàn ông trung niên nhếch mép, gãi gãi đầu: "Đây là con gái tôi."
"Tại sao lại để ảnh của con gái anh ở đây?"
"Con gái tôi đã qua đời."
"Há, xin lỗi."
"Không có việc gì." Người đàn ông trung niên lau bụi trên một tấm ảnh: "Khách sạn này do con tôi mở. Tên khách sạn là ngày 2 tháng 9 cũng là tên con gái tôi".
"Ừm. Anh là một người cha tốt."
"Chỉ tiếc, sinh ở tận thế." Trung niên nhân thở dài: "Nhưng ít nhất cô ấy đã từng tồn tại. Nếu không phải là những người võ giả như cậu, toàn bộ nhân loại đã diệt vong."
"Cũng là vì cứu lẫn nhau mà thôi, không cần thiết phải phân chia rõ ràng như vậy."
"Cũng thế." Người đàn ông trung niên dừng lại và mở một cánh cửa: "Võ giả đại nhân, ngài xem căn phòng kia thế nào?"
"Rất tốt. Tôi trả tiền bằng Wechat nhé."
"Không vội. Ngài ăn cơm chưa? Tôi vừa mới tự làm một bữa ăn khuya, nếu ngài không chê có thể ăn chung với tôi."
"Cám ơn, nhưng hiện giờ tôi chưa thấy đói." Đối phương nhiệt tình như vậy, làm cho Trần Vũ có chút không thích ứng, cười cười cự tuyệt rồi đi vào phòng: "Chờ sau này có cơ hội tôi sẽ nếm thử tay nghệ của anh, tôi trả tiền trước, sau đó còn phải đi ngủ sớm một chút."
"Tốt tốt tốt, võ giả các cậu nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."
Sau khi trả 80 tệ, Trần Vũ nhìn chủ khách sạn vừa ngâm nga một bài hát vừa rời đi, nhún vai một cái rồi đóng cửa lại.
Đặt hành lý và mainboard xuống, cậu ta nằm trên giường với hình chữ "夯", lấy điện thoại di động ra, mở Wechat.
Liền thấy xếp đầy những dòng nhắc nhở xin gia nhập nhóm Đoạn Dã.
Bấm đồng ý, Đoạn Dã lập tức gửi tới một tin nhắn.
[ Đoạn Dã: Vũ ca, cuối cùng thì cậu cũng cho tôi vào rồi. Tôi có một phát hiện rất quan trọng! ]
Nhìn thấy dòng chữ này, Trần Vũ kinh ngạc, nhanh chóng gõ trả lời.
[ Trần Vũ: Cậu phát hiện cái gì? ]
[ Đoạn Dã: Tôi nói ra điều này có thể cậu sẽ không tin! ]
[ Trần Vũ: Nói nhanh một chút. ]
[ Đoạn Dã: Tôi đang ở trong hộp đêm, và tôi thấy một người có khuôn mặt giống y như cậu vậy! ]
[ Trần Vũ: ... ]
[ Bát Hoang Diêu: ... ]
[ Đoạn Dã: Mọi người đừng không tin! Hiện giờ tôi đang trốn ở dưới khách sạn mà hắn đang ở, Vũ ca anh mau tới đây đi! ]
Trần Vũ: "..."
Sau một hồi im lặng, Trần Vũ bước đến cửa sổ và mở rèm cửa.
Chỉ thấy phía sau một gốc cây bên ngoài ẩn hiện một bóng người đang cúi đầu thăm dò.
[ Đoạn Dã: Đù móa! Hắn ta nhìn thấy tôi rồi! Nhìn thấy tôi rồi! ]
[ Thành viên "Đoạn Dã" đã bị chủ nhóm kích ra ]
[ Trần Vũ: Muộn rồi, tiểu Dao cô đi ngủ đi. Đoạn Dã điên rồi, không cần quản hắn. ]
[ Bát Hoang Diêu: Tốt. ]
Sau khi đăng xuất khỏi WeChat, không lâu sau Đoạn Dã liền gửi tới một tin nhắn văn bản.
[ Đoạn Dã: Chỉ đùa chút thôi, tôi chỉ đang thắc mắc tại sao cậu lại ở đây... Vũ ca nhanh thêm tôi vào nhóm đi. ]
[ Trần Vũ: Chú ý phân tán. Tự tìm chỗ khác đi, tôi sẽ phụ trách ở đây. ]
[ Đoạn Dã: Vũ ca chuyện này liền không đúng rồi? Khối bảo địa này là tôi phát hiện ra trước! ]
[ Trần Vũ: Phố đèn đỏ ngư long hỗn tạp, nguy hiểm luôn rình rập xung quanh chúng ta, tôi làm lớp trưởng thì nhất phải ở trên đỉnh. Cậu đổi một khu vực an toàn khác đi. ]
Tin nhắn gửi đi, không đợi đối phương trả lời, Trần Vũ trực tiếp tắt máy, kéo chặt rèm cửa.
Sau đó lấy dụng cụ hỗ trợ giấc ngủ* mang theo từ ba lô của mình ra... (*cục gạch + dây thừng cho những ai đã quên)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận