Xoay người, quét qua hàng dài phía sau, Trần Vũ tặc lưỡi: "Đây chính là một nhà máy in tiền à."
"Chắc chắn rồi." Đại Hải cười ngây ngô: "Bất kỳ một dị cảnh nào có thể tiến vào đều là trụ cột tài chính quan trọng nhất của một thành phố."
"Giá vé một mực là 2200 sao?"
"Vốn là 2500, bởi vì vụ án võ giả nơi khác liên tục tử vong, làm cho võ giả ngoại lai giảm đi rất nhiều cho nên mới giảm giá."
Trần Vũ gật đầu, hiểu rõ.
Chẳng trách chính phủ lại hào hứng khởi công xây dựng sau khi thành phố Thanh Thành phát hiện dị cảnh.
Dị cảnh 241B của thành phố Thanh Thành là dị cảnh chân chính nằm "Trong thành phố", tiềm năng thu nhập của nó chắc chắn cao hơn nhiều so với dị cảnh đảo Bồ Đề nằm bên ngoài thành này.
Đáng tiếc là sự hoang vu và phóng xạ bên trong dị cảnh đã phá vỡ giấc mơ làm giàu nhanh của thành phố Thanh Thành.
Nghĩ đến dị cảnh của thành phố Thanh Thành, Trần Vũ liền liên tưởng đến BB.
Nghĩ tới BB, cậu ta liền vô thức chạm vào mainboard sau lưng.
'Chắc là. . .'
'Nên tìm thời gian để tiếp tục tăng thực lực lên. . .'
Sau khi nhận vé từ người bán vé, Trần Vũ đi theo nhóm người tiến vào trong phòng và đi đến một vết nứt không gian cực lớn.
"Thiểm Điện Cầu, có cần mua trang bị hay đạo cụ gì không?" Đại Hải dừng lại và chỉ vào các cửa hàng xung quanh: "Một khi đã vào bên trong dị cảnh, giá hàng đều rất đắt."
"Không cần mua."
"Vậy thì tốt, chúng ta đi vào đi."
"OK."
Cùng với sự xuất hiện của một cảm giác không trọng lượng và hoảng hốt trong một khoảng khắc, Trần Vũ bỗng hoa mắt liền thấy mình đã ở trên một quảng trường bằng phẳng.
Xung quanh quảng trường có một dòng người hối hả, xen lẫn với tiếng la hét của những người bán hàng, vô cùng náo nhiệt.
"Đây chính là bên trong dị cảnh."
Đại Hải lấy từ trong ba lô ra một chiếc cưa máy nhỏ, vác lên vai và chỉ về phía trước: "Chúng ta đi về phía đông. Tình báo mà tôi mua được nói rằng nơi đó có một bầy động vật bộ guốc chẵn* trong một thung lũng, sừng trên đầu của bọn chúng rất đáng giá. Năm người chúng ta có thể đi thử một lần." (ai không biết thì lên google bộ guốc chẵn)
Trần Vũ lại tập trung vào quảng trường bằng phẳng dưới chân: "Đây là do con người xây dựng sao?"
"Đúng a, để tiện cho đám võ giả đặt chân. Dù sao cũng có quá nhiều người."
"Vậy. . ." Trần Vũ chần chờ: " Tại sao loài người không chuyển đến bên trong một dị cảnh? Môi trường sống ở đây chắc là tốt hơn trái đất rất nhiều?"
Vừa nói xong, tất cả đồng đội xung quanh nhất thời nhìn Trần Vũ với vẻ mặt kỳ quái.
"Sao. . . Sao vậy? Tôi nói sai rồi sao?"
" Đương nhiên là sai rồi. Nếu chỉ đơn giản như vậy, loài người đã sớm rút lui từ lâu rồi, đâu còn phải chịu đựng giống như bây giờ." Đại Hải cười khổ.
"Em trai à, độ nguy hiểm của dị cảnh luôn cao hơn rất nhiều so với trái đất." Người phụ nữ duy nhất trong đội giải thích: "Nhân loại ngay cả dị thú cũng không chống đỡ được, bên trong dị cảnh không phải càng tệ hơn sao."
"Hử?" Nghe vậy, Trần Vũ sửng sốt.
Tuy rằng cậu mới chỉ đi qua dị cảnh của thành phố Thanh Thành, nhưng chỉ cần lấy dị cảnh kia làm ví dụ, cũng đã an toàn hơn rất nhiều so với Địa cầu.
Chỉ cần Robot Khởi Nguyên bị tiêu diệt, với lượng phóng xạ ở thế giới đó, loài người chắc chắn sẽ có cách vượt qua. . .
Nghĩ đến đây, Trần Vũ cũng không phản bác cái gì, liền chuyển đề tài: " Tôi thấy phong cảnh trong dị cảnh này cũng rất đẹp, có nguy hiểm gì đâu?"
"Oán linh."
Đại Hải phun ra hai chữ, phất phất tay: "Vừa đi vừa nói."
"Được."
Đồng đội cũng lập tức cầm vũ khí đi theo sau Đại Hải.
Khi mọi người đã rời xa những võ giả khác, Đại Hải mới nghiêm túc giới thiệu: "Dị cảnh đảo Bồ Đề, tên chính thức là 154B."
"Nơi này tràn ngập một loại sinh vật năng lượng thể được gọi là oán linh, có thể xâm nhập vào cơ thể con người, phá hủy tinh thần tư duy. Người bình thường không có thực lực từ cấp 0.8 trở lên thì không thể chống lại."
" Khu vực chúng ta đang đứng đã được các chuyên gia của chính quyền thành phố Đường dọn dẹp nhiều lần, không còn sót lại bao nhiêu oán linh. Nhưng càng cách xa Thời không môn thì oán linh cũng càng nhiều."
"Thiểm Điện Cầu cậu cần phải luôn luôn tập trung tinh thần, một khi có vật chất hơi mờ tới gần, thì phải bộc phát khí kình chống cự ngay lập tức."
Tiếng nói hơi ngừng lại, Đại Hải quay đầu với vẻ mặt ngưng trọng: "Nếu như không cẩn thận bị oán linh chui vào trong cơ thể, cậu chỉ có năm giây đồng hồ sử dụng khí kình ép nó đi ra. Nhưng chuyện này rất khó."
". . . Biết." Trần Vũ gật đầu.
"Vậy thì tốt, chúng ta tăng tốc một chút đi."
"Có thể."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, dứt khoát bộc phát khí, hóa thành năm luồng ánh sáng, lao về phía trước. . .
Khoảng nửa giờ sau.
Đoàn người dừng lại trước một vách núi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận