Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 319: Mâu thuẫn không có cách giải (2) Chương 319: Mâu thuẫn không có cách giải (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
"Ngay cả khi không tính những võ giả đã tốt nghiệp mỗi năm nhưng vẫn ở lại trường, một mình những giáo sư này có thể dễ dàng chống lại cả quân đội."
"Cho nên..." Trương Thiết dừng chủ đề, chỉ vào máy bay: "Loại thế lực gần như là bạo lực này có máy bay và máy bay chiến đấu. Không phải là chuyện rất bình thường sao?"
"Hiểu rồi." Trần Vũ gật đầu.
Kỳ thật, sai lầm của cậu ta là đã dùng thường thức của mình ở kiếp trước để áp dụng cho thế giới hiện tại.
Trong xã hội "bình thường" của kiếp trước, giáo dục chỉ là một trong nhiều hệ thống của đất nước.
Mà trong thế giới cao võ, giáo dục là một đơn vị có thẩm quyền áp đảo mọi đơn vị khác.
Điều này dẫn đến cán cân quyền lực của thế giới đã bị biến dạng ngay từ đầu.
Người bình thường đã được định sẵn là không có quyền lợi gì.
Bởi vì ... ngay cả bản thân võ giả cũng không có quyền lợi.
Nói một cách cường điệu, loài người hiện đang là mối quan hệ giữa hàng tỷ "nô lệ" và một số ít "chủ nô".
Khi một ngày nào đó, có một võ giả cấp mười hoành không xuất thế thì những "chủ nô" trước đây sẽ ngay lập tức trở thành "nô lệ".
Nó giống như nên văn minh trái đất gặp nền văn minh Tam Thể*... (truyện khoa học viễn tưởng của trung quốc, khá hay, đã có xuất bản bên VN bác nào muốn đọc thì lên mạng mua đi.)
Nghĩ đến đây, Trần Vũ đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều.
Hệ thống xã hội của võ giả bị áp bách sinh ra.
Và ngay từ khi sinh ra, đó đã là một nỗi bi ai.
Bất luận là ai, bất kỳ võ giả nào đều trốn không thoát.
Do đó, tinh anh trị quốc sẽ không bao giờ tồn tại.
Hệ thống pháp lý? Pháp luật? Cân bằng? Đó là vô nghĩa. Những điều này được giới hạn trong việc "cùng một chủng tộc" sử dụng " cùng một sức mạnh".
Một lãnh chúa có thể dễ dàng giết nhiều người bằng súng, nhưng anh ta cũng sẽ dễ dàng bị giết bởi súng.
Người bình thường và võ giả, theo một ý nghĩa nào đó, đã là những "chủng tộc" khác nhau.
Võ giả cấp một và võ giả cấp hai cũng là những chủng tộc khác nhau.
Cấp 3 và cấp 4...
Cấp 5 và cấp 6...
Chênh lệch càng ngày càng xa.
Đây là bước nhảy vọt của sinh mệnh, sự thăng hoa của lực lượng.
Khi cấp độ ngày càng cao, khoảng cách giữa mỗi cấp độ cũng ngày càng rộng ra.
Nó cũng giải thích được tại sao việc võ giả phạm pháp lại chỉ cần đền bù là xong."
Bởi vì pháp luật của "nền văn minh trái đất" không thể ước thúc được "nền văn minh Tam Thể ".
Người bình thường và võ giả cũng giống như vậy.
Toàn bộ thế giới cao võ này, căn bản không có pháp luật.
Cho dù là giai cấp trung tầng, giai cấp thượng tầng , hay là giai cấp thống trị, họ đều không dựa vào "Giảng đạo lý", " xài thủ đoạn", "So kiến thức", "Dựa vào chiến tích" để đi lên.
Cái họ dựa vào chính là nắm đấm.
Cấp của người nào cao hơn thì người đó là "Chủ nô" .
Một con hổ sẽ không bao giờ thuần phục trước một con cờ hó, ngay cả khi con cờ hó đó giỏi hơn nó...
'Một xã hội quá hỗn loạn...'
Trần Vũ hít sâu một hơi, đè nén trái tim nặng nề, hỏi Trương Thiết: "Cho nên, những người nắm quyền của các quốc gia, đều ở trong trường đại học, đúng không?"
"..." Trương Thiết im lặng một chút rồi nói: "Đúng vậy."
"Hiểu rồi."
Trần Vũ ngồi trở lại vị trí ban đầu, nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, không vui không buồn.
Vẻ hòa bình của bên ngoài chỉ là quán tính của nền văn minh một thời.
Vì vậy xã hội sẽ nảy sinh ra hàng loạt mâu thuẫn, cũng không cần thiết phải hòa hoãn.
Bởi vì không có giải pháp nào cả.
"Bọn chúng" sẽ đồng hành cùng với nhân loại, cho đến khi diệt vong...
..
Tháng chín.
Mùa của sương mù.
Những ký ức đóng băng giống như những chiếc lá, từng chiếc từng chiếc bay xa theo gió.
Mùa thu năm nay lạnh vô cùng.
Mùa xuân và mùa hè như thể đã rời đi từ lâu.
Cái mà mọi người mong đợi, chỉ còn lại mùa đông giá rét. . .
Kinh thành.
Diễn võ trường Đại học Bắc Kinh.
Toàn bộ thành viên của lớp hai đều tập trung tại đây, ngoại trừ nhân viên an ninh Trương Thiết.
Đây là khen thưởng lớp học mỗi tháng một lần và chỉ mở cho các lớp tinh anh.
Nghe nói thực lực của giáo viên giảng bài thấp nhất cũng là cấp 6.
Đương nhiên là ba người Trần Vũ sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy rồi, họ đã đến đợi ở đây từ sớm, chờ giáo sư xuất hiện.
"Két két. . ."
Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng thì cánh cổng sắt của diễn võ trường cũng bị đẩy ra, một người đội mũ cao bồi bước vào.
"Good." Một người đàn ông có khuôn mặt lai Tây: Trung điển hình, ngậm một điếu xì gà, từ từ đi đến: "Đứng cũng rất thẳng đó."
Trần Vũ ba người: "Chào thầy."
"Đừng có căng thẳng như vậy." Người đàn ông cầm điếu xì gà trong tay nhìn ba người: "Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Jill, các đồng nghiệp đều gọi tôi là Kê Nhi*, nhưng tôi không quan tâm. Biệt danh chỉ là một cách xưng hô mà thôi. Nhưng. . ." (gà con)

Bình Luận

0 Thảo luận