Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 219: Hội Công Bình (4) Chương 219: Hội Công Bình (4)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
"Khí kình của cậu đã đến cấp 1.5 rồi sao..." Râu quai nón ánh mắt phức tạp: "Khi thi đại học không phải chỉ mới 0.7 thôi sao? Mới mấy ngày đã thăng 0.8 cấp rồi?"
"Ăn Tăng Khí đan."
"Ăn một tấn?"
"Ăn một xe. Dù sao cũng tốn không ít tiền." Trần Vũ không muốn nói tiếp đề tài này, quay đầu lại, trong miệng phun ra hạt cát: "Phụt. Hồi nãy tôi có nghe nói, cái kia tổ chức đã tập kích bọn tôi gọi là Công Bình hội. Cái gì là công..."
"Trạng Nguyên, cậu phun hết lên mặt tôi rồi." Một tiếng gầm gú phát ra từ sau lưng cắt ngang lời Trần Vũ.
"Hả?" Trần Vũ quay đầu, sững sờ: "Không phải là anh vừa ở bên kia sao? Chạy đến sau lưng tôi hồi nào vậy?"
"Đội trưởng phun trúng tôi, cho nên tôi liền chuyển sang bên này..."
"Vậy anh chuyển sang bên kia lại đi..."
Trần Vũ nhìn đối phương với ánh mắt đồng tình rồi quay đầu tiếp tục hỏi: "Cái gì gọi là Hội Công Bình?"
Người đàn ông có râu quai nón nói với giọng điệu nhàn nhạt: "Đó là một tổ chức cực kỳ lớn. Có rất nhiều chi nhánh độc lập với nhau, nhưng chúng được gọi chung là Hội Công Bình. Nhóm người tập kích chúng ta sáng nay là một nhóm nhỏ của Hội Công Bình. Tự xưng Giáo Dục Kẻ Phục Thù (Education Avenger)."
"Giáo Dục Kẻ Phục Thù... Cái danh xưng này..."
"Bọn hắn chủ yếu tấn công vào hệ thống giáo dục trong nước. Việc bắt cóc những Trạng Nguyên như các cậu, chắc là kế hoạch được bọn hắn tính toán rất nhiều năm rồi mới hành động."
Nghe vậy, Trần Vũ chau mày: "Chuyện này quả là quái dị."
"Ở trong cái thế giới giống như tận thế này, mọi người đã trở nên chết lặng, mẫn cảm. Hai loại cảm xúc khác nhau là cam chịu và phản kháng thường sẽ xuất hiện trên cùng một người."
Râu quai nón nhìn về phía Trần Vũ: "Cậu đã tốt nghiệp trung học, đồng nghĩa với việc đã rời đi Tân Thủ thôn. Xã hội của người trưởng thành thì cũng chả có mẹ gì để nói nữa. Sau khi vào đại học, cậu sẽ thấy rất nhiều những chuyện không tưởng tượng nổi, rất nhiều những người phi thường."
"Chẳng hạn như tổ chức Giáo Dục Kẻ Phục Thù này?"
"Còn tệ hơn thế nhiều."
Nhìn khu rừng đang càng ngày càng gần, râu quai nón cúi đầu xuống: "Nhân loại... Đã không có hy vọng..."
"..."
Đồng tử của Trần Vũ nhanh chóng co rút lại.
Bởi vì cậu ta nhìn thấy được sợi dây chuyền đằng sau gáy của râu quai nón...
Một dây chuyền màu bạc hết sức quen thuộc.
Chất liệu giống y chang của tên ở trạm gác ngầm mà Trần Vũ đã giết...
...
...
Sau khi vào trong rừng, tốc độ của toàn đội chậm lại.
Đây là vì giải quyết những trạm gác công khai và trạm gác ngầm trong rừng, phòng ngừa bọn hắn mật báo, làm cho những Trạng Nguyên khác lâm vào tình huống nguy hiểm.
Trạm gác công khai thì dễ giải quyết, một mũi tên một thằng.
Trạm gác ngầm thì phiền toái hơn một chút, cần sự hỗ trợ của kính viễn vọng hồng ngoại.
Nhưng cũng may là võ giả trong công ty Trung Thông đều là tinh nhuệ, không cần bao lâu, họ đã tiếp cận được bức tường của trại cướp.
Đám người đi lên trên một ngọn núi cao.
Võ giả râu quai nón đứng ở vị trí quan trọng nhất, nhìn lướt qua doanh trại bên dưới, nhìn Trần Vũ: "Cậu nói là bọn họ đều bị nhốt ở tầng dưới cùng của pháo đài, đúng không?"
" Đó là khi tôi trốn thoát. Hiện giờ thì tôi không biết."
"Ừm." Gật gật đầu, râu quai nón tiếp nhận một chiếc kính viễn vọng hồng ngoại, tập trung chú ý vào sự phân chia nhân sự bên trong pháo đài.
Sau một lúc lâu, để ống nhòm xuống, ông ta đưa tay làm động tác: "Chuẩn bị."
"Bá bá bá..."
Chúng võ giả lần lượt tách ra, mỗi người tự lấy ra vũ khí ngắn, vận sức chờ phát động.
"Ầm! !"
Trong khoảnh khách, như là sấm vang.
Từng đoàn khí kình thực chất như một ngọn lửa bao trùm toàn thân của người đàn ông để râu quai nón.
Luồng khí kình kinh khủng áp bách Trần Vũ lùi về sau liên tiếp.
"Ầm!"
"Ầm ầm..."
Không gian đang biến dạng.
Mặt đất đang rung chuyển.
"Ba!"
Râu quai nón nặng nề đập hai tay xuống đất, khí kình tản ra đến cực hạn.
Mà động tĩnh to lớn như vậy tự nhiên khiến cho bọn cướp ở dưới doanh trại nhốn nháo.
"Võ pháp ---- "
Râu quai nón ngẩng đầu, hai mắt trở nên đen tuyền: "... earthquake!"
Mặt đất rung chuyển càng ngày càng mạnh.
Trong cơn rung chuyển, Trần Vũ chỉ có thể nửa nằm sấp thân thể duy trì trọng tâm: "Thế này thì quá mức rồi..."
"Đông!"
"Thùng thùng!"
Mặt đất trong phạm vi một ngàn mét nứt toạc ra, cây cối đổ rạp.
Mà trong trại cướp, những chiếc gai nhọn mọc lên từ mặt đất, xuyên qua hàng trăm tên cướp chỉ trong vài giây và cướp đi sinh mạng của họ!
Xe cộ, vật liệu, máy bay trực thăng lần lượt bị nổ tung.
Quả cầu lửa bốc cháy, các mảnh vỡ bay ra và nhiệt độ cao lan rộng mang để cho bọn cướp tiếp tục hứng chịu đợt sát thương thứ hai.
Toàn bộ doanh trại tê liệt trong thoáng chốc.
Râu quai nón chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên lòng bàn tay, mặt không đỏ, hơi thở không gấp: "Toàn thể! Công kích!"

Bình Luận

0 Thảo luận