...
Đêm, thành phố Đường chìm trong bóng tối.
Sau nhiều cuộc điều tra công nghệ cao của chính phủ, người ta đã xác nhận rằng không còn con dị thú nào ở dưới lòng đất nữa, và mọi người cuối cùng đã có thể ngủ ngon.
Trần Vũ không có ý nghĩ về việc nghỉ ngơi, thay vào đó, cậu ta cầm một chiếc ba lô và lái xe qua các con phố tránh né tuần tra võ giả với bộ dáng đầy hiềm nghi.
Với năm giác quan nhạy bén của mình, cậu ta đã vượt qua bức tường thành đã sụp đổ và đến bên ngoài đảo Bồ Đề một cách suôn sẻ.
Cậu cũng không biết là có trạm gác ngầm nào theo sau mình hay không.
Cho dù có thì cũng chả có gì quan trọng.
Ngày mốt, sau khi giải cứu xong, cậu sẽ bị Trương Thiết mang về kinh thành.
Khi đó lại muốn tiến vào dị cảnh để nâng cấp thuộc tính thì không biết phải đợi đến năm nào tháng nào.
Hạ thấp thân hình, Trần Vũ ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ bỏ qua cảnh sát vũ trang đang tuần tra, bám vào cổng, suy nghĩ một chút.
"Bạch!"
Không gian có chút vặn vẹo, cậu lập tức xuyên qua cánh cổng và đứng ở quảng trường sau cánh cửa.
"Ken két."
Sau khi hoạt xương khớp một chút, Trần Vũ tăng tốc độ và đi thẳng đến trước đại sảnh Thời không môn.
Quay đầu, cẩn thận quan sát một chút, bước ra một bước, liền tiến vào bên trong dị cảnh.
"Lạch cạch."
Cả hai chân đều đặn tiếp đất trên nền gạch, nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt, Trần Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi lẫm liệt bước về phía trước.
Có thể đã đóng cửa trong hai ngày, không có võ giả đến "cày" phó bản. Có rất nhiều oán linh bơi xung quanh đại sảnh.
Nhưng khi những linh thể này nhìn thấy Trần Vũ, bọn họ vẫn nhanh chóng chạy trốn và không quay đầu lại.
"..."
Tĩnh lặng, Trần Vũ mở ba lô của mình ra, lấy Tụ Linh Châu từ bên trong ra, nắm trong tay.
"Khí trùng Thượng Tinh Huyệt!"
"Ông..."
Trong đêm tối, Trần Vũ nhìn thấy hạt châu hơi phát sáng.
"Hạt châu này của mình còn rất xinh đẹp..."
Đặt Tụ Linh Châu đặt ở giữa hai tay lăn lộn, Trần Vũ liếm liếm môi, bộc phát khí kình, điên cuồng chạy về một phương hướng.
Thậm chí cậu ta còn lội xuống nước để che giấu dấu chân của mình.
Nửa giờ sau, cậu ta dừng lại, và trốn trong một bụi cây, quan sát ba oán linh đang lang thang trước mặt.
Cậu cúi đầu liếc nhìn Tụ Linh Châu đang hơi tỏa sáng, hắn di chuyển như một con thỏ gian xảo, lao thẳng vào trung tâm của ba con oán linh.
Những con oán linh kinh hãi và muốn chạy trốn.
Nhưng còn chưa kịp chạy, chúng đã bị một lực hút bí ẩn nào đó lôi kéo, xoay tròn, vùng vẫy... Dần dần biến mất ở trong Tụ Linh Châu.
Trần Vũ: "? ?"
Tụ Linh Châu: "..."
"Ta là để bọn chúng chui vào trong cơ thể mình!"
"Ngươi lại nuốt con mẹ nó luôn là sao? !"
Tụ Linh Châu: "..."
Trần Vũ giận dữ giơ hạt châu lên và cẩn thận nhìn vào vị trí của Dải Ngân hà trên bầu trời đêm.
Trần Vũ mơ hồ có thể nhìn thấy ba cái bóng đang bơi trong hạt châu.
"Mẹ nó, bất cẩn rồi."
"Đây là hạt châu này hút, không phải ta a..."
"Xxx DKM cờ hó..."
Trần Vũ cầm Tụ Linh Châu, nhíu mày suy nghĩ miên man, đại não hoạt động hết công suất, nghiên cứu cách chuyển oán linh từ trong hạt chậu vào trong cơ thể mình.
Rồi từng phút từng phút trôi qua, Trần Vũ nhìn chằm chằm Tụ Linh Châu, đầu đều choáng váng, nhưng cũng không thể tìm ra biện pháp nào.
" Loại vấn đề này hiển nhiên liên quan đến lĩnh vực của chuyên ngành võ pháp rồi."
"Vẫn là phải đi hỏi Đoạn Dã sao..."
Vô thức lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Đoạn Dã, lại phát hiện không có tín hiệu.
Trần Vũ gõ gõ cái đầu đau đớn của mình: "Tế bào não không đủ. Ai... Đêm nay uổng công rồi."
Cậu đứng dậy, có chút uể oải đi trở về.
Nhưng mà khi đang đi, cậu đột nhiên sững sờ.
"Tế bào não..."
"Tế bào não không đủ..."
"Đúng rồi! Có thể để cho tên Trần Vũ ngáo đá kia thử một lần à, vạn nhất có biện pháp giải quyết thì sao?"
Nghĩ đến đây, anh lúng túng nhìn trái nhìn phải, chắp tay trước ngực.
"Ba!"
"Võ pháp ---- Tụ Đỉnh Thông Thấu!"
Ngọn lửa của võ kỹ bùng cháy, Trần Vũ chậm rãi ngẩng đầu, mở to hai mắt tràn ngập trí tuệ.
"Cái thằng ngu học này."
Trần Vũ hùng hùng hổ hổ vung tay lên, há mồm, trực tiếp nuốt Tụ Linh Châu vào trong bụng.
"Ăn vào không phải được rồi sao."
"Lỡ như xảy ra chuyện gì thì ngày mai phọt từ hậu môn ra là được."
Hoảng hốt một chút, ý thức của Trần Vũ xuất hiện trong một không gian rộng lớn vô định.
Trước mặt cậu là ba con oán linh run lẩy bẩy đang ôm lấy nhau.
Trần Vũ sững sờ hồi lâu, nhanh chóng đoán ra chuyện gì đã xảy ra.
Khi Trần Vũ "ngáo đá" nuốt Tụ Linh Châu vào cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng trùng hợp là vì viên châu này đã cô lập với thế giới bên ngoài, không có ion magiê, lực hấp thu cũng không còn, nên ba con oán linh tự nhiên sẽ xuất hiện.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận