Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 307: Đại trí tuệ (3) Chương 307: Đại trí tuệ (3)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Việc khó của đa số võ giả khi đối đầu với những con dị thú như thế này là không thể phá nổi phòng ngự của chúng.
Một kích toàn lực của võ giả cấp 2 cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh lui dị thú cấp 2.
Giống như tên võ giả cấp 1 vừa rồi, đối đầu với dị thú cấp 2 mà có thể chặt đứt mấy sợi lông của nó đã là tốt lắm rồi.
Đây cũng là lý do lớn nhất khiến con người khó mà chống lại dị thú.
Khi thú triều tiến đến, có đến trăm vạn con dị thú trùng trùng điệp điệp, ở hầu hết các thành phố, ngay cả 1000 tên võ giả cấp 2 cũng không có. . .
"Để con ở giữa cho tôi."
Đột nhiên, một luồng ánh sáng lóe lên, một cú đá mang theo một lượng lớn khí kình đã ép lùi con thú khổng lồ cấp 4 lui mười mấy mét: "Các cậu giải quyết những con khác đi."
Trần Vũ quay đầu nhìn lại, phát hiện là người mà mình không biết.
Nhưng có thể khẳng định, ít nhất là một đại lão cấp 4.
"Cảm tạ." Lớn tiếng nói cám ơn, áp lực của Trần Vũ chợt giảm xuống, tiếp nhận quyền "điều khiển" của những con dị thú còn lại.
Nhưng dù sao thì cậu ta cũng chỉ có một người một kiếm, chỉ trong nửa phút, dị thú đã tiếp cận Đoạn Dã trong vòng năm trăm mét.
"Đoạn Dã! Rốt cuộc đã xong chưa? !" Trần Vũ hô to.
"Lập tức lập tức. . ." Trên trán Đoạn Dã đầy mồ hôi.
"Nếu như không được thì cậu chạy đi."
"Bố đã nói hàng trăm lần rồi! Đừng có nói chuyện với bố!"
"Mẹ nó."
Trần Vũ chửi thề một câu, rồi đột nhiên lùi lại năm mươi mét, ném thanh trường kiếm lên trời, rồi chắp tay trước ngực.
"Võ pháp ---- Tụ Đỉnh Thông Thấu!"
"Ầm!"
Kình khí hóa thành một ngọn lửa bao phủ toàn thân, bên tai Trần Vũ lập tức vang vọng âm thanh tổng hợp điện tử.
[ Trạng thái không xác định: Lâm thời trí thông minh tăng lên:45% ]
[ Kích hoạt cứng ngắc: Lâm thời tốc độ +54% ]
"Ba."
Giơ tay lên bắt lấy trường kiếm, Trần Vũ giống như thay đổi bánh răng mới, ngay cả nhịp thở cũng tăng lên.
"Vũ ca giỏi quá! Lại sử dụng chiêu cuối rồi hả?" Đoạn Dã hô to.
Trần Vũ Trần Vũ quay đầu lại, trừng mắt nhìn Đoạn Dã: "Hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc nấc. . ."
"Hắc hắc hắc hắc hắc..."
Đoạn Dã: "? ?"
Nghe thấy tiếng cười như thể "đứa trẻ mất trí" của Trần Vũ, kém chút nữa thì Đoạn Dã lại nổ tung cái trận pháp.
"Bạch!"
Nhưng sau đó, bóng dáng của Trần Vũ đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của cậu ta.
Một giây sau, đầu của con dị thú đứng phía trước đột nhiên nứt ra, máu trộn với não phun ra xa mấy chục mét.
Đoạn Dã: "Đệch..."
"Bạch!"
"Vù vù..."
Trong đêm tối, Trần Vũ hóa thành vô hình, mỗi lần giao thủ nhất định sẽ để lại vết kiếm thấu xương trên thân của một con dị thú nào đó.
Nhưng cái giá phải trả là cậu ta đột nhiên cảm thấy nhân loại khắp thiên hạ đều là ngu xuẩn, chỉ có mình là bố thiên hạ.
"Đối mặt với thú triều cỡ nhỏ sao đếch chôn bom xuống lòng đất nhỉ?"
"Sao lại không bắn vài quả vũ khí hạt nhân? Rầm rầm rầm nổ vài lần thôi thì xem thử có thể còn lại bao nhiêu dị thú?"
"Thời cổ đại, dã thú có thể thuần hóa, còn người hiện đại thì ngay cả dị thú cũng đếch thuần hóa được sao?"
"Những con thú cùi bắp này không phải là một nhát một em sao? Những siêu cấp đại lão kia sao lại không ra tay? Nhất định là có âm mưu."
"Người trong nước không bằng người nước ngoài sao, tại sao mình lại chưa từng thấy dị thú xuất hiện ở nước ngoài?"
"Đối mặt với lực lượng tuyệt đối, hết thảy đều là phù vân."
"Nếu tiêu diệt 99% nhân loại, chỉ còn lại một phần trăm thì chẳng phải dị thú sẽ tự chết đói sao."
"Thật sự không được thì di cư lên mặt trăng và sao hỏa à? Ai có chỉ số thông minh cao thì được di cư, còn mấy thằng ngu thì chết cmn hết đi, chẳng phải sẽ tốt đẹp hơn sao?"
"Ai... Những người cầm quyền thật sự là quá ngu ngốc, chắc phải để mình lên nắm quyền, không có ai hiểu rõ dị thú hơn mình rồi..."
"Chiêu võ kỹ này đâu có giảm xuống trí thông minh? Rõ ràng là tăng trí thông minh mà!"
Cầm kiếm, đứng trên đầu của một con dị thú, Trần Vũ ánh mắt bễ nghễ, nhìn xung quanh thành, trong đầu hiện lên một suy nghĩ thiên tài khác.
"Ha ha."
"Mình thật sự là thiên tài."
Cậu ta bỗng nhiên cười lạnh, giơ ngón tay bấm huyệt thái dương: "Thì ra sức mạnh thực sự chính là trí tuệ tuyệt đối."
"Đám võ giả trên thế giới này lại đi truy cầu đẳng cấp khí kình cao thấp. Thật buồn cười làm sao."
"Ngu xuẩn phàm nhân..."
Chậm rãi nâng kiếm lên, Trần Vũ vẻ mặt trịnh trọng, Chuunibyou* hô to: "Liền để ta, Trần Vũ, đến cứu toàn bộ nhân loại đi!" (ai không biết thì google sama đi nhé.)
Ở phía xa, đội cứu hộ đang vây xem đều đã chết lặng.
Đoạn Dã, cũng ở lại.
"Nhìn xem tôi đang làm gì?" Đạp trên đầu của dị thú, Trần Vũ dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Đoạn Dã: "Nho nhỏ trận pháp, cũng làm lâu như vậy, nếu là tôi thì chả cần đến một phút."

Bình Luận

0 Thảo luận