Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 267: Thiên hạ khổ vì võ giả lâu rồi Chương 267: Thiên hạ khổ vì võ giả lâu rồi

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Sau một lúc im lặng, Trần Vũ lắc đầu: "Tôi rất xin lỗi. Nhưng tôi không nghĩ đây là lý do mà ông có thể tùy ý giết chết võ giả."
"Tại sao không phải?"
Người đàn ông trung niên đứng trước mặt Trần Vũ với giọng điệu lạnh lùng: "Võ giả không cần chịu hình phạt, đó không phải là luật do võ giả các người quy định sao? Cũng chỉ vì mỗi khi võ giả phạm pháp thì chỉ bồi thường chút tiền là xong đúng không?"
"..." Trần Vũ không biết trả lời như thế nào.
"Vậy thì tốt, tôi sẽ dùng số tiền đó để chôn từng tên võ giả các người xuống mồ. Mayakovsky đã từng nói, khi các người làm cho tôi cùng đường mạt lộ, vậy thì tôi chỉ có thể phạm tội. Điều này chả có gì là xấu hổ cả."
Người đàn ông trung niên ném khung ảnh vỡ nát đi: "Tôi đương nhiên là không cảm thấy xấu hổ, con bà nó tôi chỉ cảm thấy thống khoái! Thống khoái! Đây là mùi vị của sự trả thù! Đây là mùi vị trả thù của những người dân thường chúng tôi đối với những võ giả như các người đấy, hiểu không?"
Trần Vũ: "..."
"Không sai, võ giả các người là đang chống lại dị thú, nhưng các người chỉ là đang tự bảo vệ bản thân mà thôi! Thật sự là chỉ vì những người bình thường như chúng tôi sao? Từ doanh nghiệp, đến chính quyền, từ giáo dục đến quân đội, tất cả đều là của võ giả các người, đều bị võ giả các người lũng đoạn! Mà chúng tôi những người không có thiên phú, không thể thành võ giả, liền chú định bị các người khi dễ sao?"
Trần Vũ: "..."
"TV, quảng cáo, điện ảnh... Mỗi ngày đều tuyên truyền công tích vĩ đại của võ giả, mọi ngóc ngách đều đang tán dương võ giả, nhưng mà những tên đứng trên đỉnh cao nhất lại không nguyện ý cúi đầu xuống để nhìn xem, đến cùng có bao nhiêu bách tính thật sự cảm ơn các người!"
Trần Vũ: "..."
"Tại sao vậy? Cùng là luật pháp, tại sao phải bài trừ võ giả ra ngoài? Tại sao các người có thể làm bất cứ điều gì mà các người muốn lại không bị trừng phạt?"
Trần Vũ: "..."
Cậu không thể phản bác.
Mặc dù cậu là một võ giả, nhưng lại không thể nào hiểu được tại sao phía trên lại không tạo ra một hệ thống chuyên ước thúc võ giả.
"Cho nên, các người đã không nói đạo lý, vậy thì chúng tôi cũng muốn sống một cách đường đường chính chính." Người đàn ông trung niên chỉ vào mấy chục người chung quanh: "Thiên hạ này đã khổ vì võ giả lâu rồi."
"Răng rắc!"
Vừa nói, người đàn ông trung niên vừa giật một sợi dây chuyền trên cổ áo xuống.
Mặt của dây chuyền là một chiếc đồng hồ bỏ túi.
Mặc dù ánh đèn xung quanh mờ ảo, nhưng Trần Vũ vẫn có thể nhìn rõ dòng chữ nhỏ trên đó.
(vì công bằng mà chiến)
"Ông là người của Hội Công Bình? !" Trần Vũ kinh hãi.
"Nơi không có công bằng thì sẽ có Hội Công Bình." Người đàn ông trung niên mở mặt đồng hồ ra rồi bấm một công tắc.
"Bạch!"
Tay trái Trần Vũ như một dòng điện, lập tức cướp lấy chiếc đồng hồ rồi bỏ vào túi: "Ông muốn làm gì?"
"Muộn rồi." Người đàn ông trung niên dang tay, nhìn bức ảnh trên tường với ánh mắt dịu dàng: "Tôi muốn để võ giả các người cảm nhận được sự phản kháng của những người bình thường như chúng tôi..."
"Ầm ầm..."
Căn nhà bắt đầu run rinh.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Các lớp đất bên dưới dần nứt ra, những khí tức quen thuộc và đáng sợ dâng lên.
"Đây là..."
Trần Vũ bỗng nhiên lùi đến bên bậc thang, khó có thể tin: "Dị thú?"
"Tôi định là sẽ khởi vào ngày sinh nhật của con gái tôi." Khóe miệng người đàn ông trung niên nhếch lên: "Thật có lỗi, đã không kịp nữa rồi..."
"Rống!"
Mặt đất phồng lên, một cái miệng khổng lồ đầy máu với hàm răng rậm rạp đột nhiên xuất hiện, nuốt trọn người đàn ông trung niên.
"Két xùy!"
"Két xùy..."
Xương cốt bị nghiền nát, huyết nhục thành bùn.
Con dị thú với cái đầu giống thằn lằn này vừa nhai vừa nhìn chằm chằm vào Trần Vũ với đôi mắt màu máu.
"..."
Trong lòng ớn lạnh, Trần Vũ dứt khoát xoay người bỏ chạy, lao ra khỏi cầu thang.
"Rống!"
Tiếng gầm rú kinh thiên động địa.
Dị thú nuốt xuống "Đồ ăn", leo lên khỏi mặt đất và đuổi theo Trần Vũ.
"Ầm!"
"Ầm ầm..."
Vách tường sụp đổ, tầng lầu đứt gãy.
Ngày càng có nhiều dị thú chui ra từ trong hố sâu.
"Đem dị thú giấu dưới lòng đất..."
"Một ông chủ khách sản nhỏ tuyệt đối không có năng lực này!"
Trần Vũ cắn chặt hàm răng, nhảy xổm mấy cái rồi xông ra đường hầm bí mật, sau đó một cước đá tung cánh cửa phòng mình, nhặt mainboard BB trên giường lên.
"Rống!"
Phía sau, con dị thú giống như thằn lằn theo sát mà tới, miệng lớn mở ra.
"Bạch!"
"Răng rắc!"
Chiếc giường hoàn toàn bị nghiền nát.
Mà Trần Vũ đã trốn khỏi khách sạn bằng cách dịch chuyển tức thời.
"Trần Vũ!"
Một tiếng hét vang lên, Trần Vũ quay đầu nhìn lại thì thấy Bát Hoang Diêu và Đoạn Dã đã chạy đến.
"Ầm!"
"Ầm!"
Hai người bộc phát khí kình đứng bên cạnh Trần Vũ.
"Cậu không sao chứ?" Thiếu nữ hỏi thăm.
"Không sao." Trần Vũ đeo mainboard lên lưng: "Bên trong là dị thú, không chỉ một, mau chóng rút lui. Chuyện này chúng ta không giải quyết được đâu."

Bình Luận

0 Thảo luận