Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 264: Người, có 369 đẳng (3) Chương 264: Người, có 369 đẳng (3)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Trần Vũ làm một động tác OK liền bước lên lầu hai, đi về phòng của mình, quét thẻ.
"Đích!"
Cửa phòng mở ra.
"Hô. . ."
Ngáp một cái, cậu ta thay dép lê, rửa mặt một cái, sau đó ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ chơi điện thoại.
Khi chơi được một lúc thì thấy các cô em trên Bilibili không còn hấp dẫn nữa.
Trần Vũ dần dần lâm vào suy tư.
Hôm nay, trong dị cảnh của đảo Bồ Đề, để cậu ta sinh ra một chút ý tưởng.
Những võ giả bị những oán linh kia tập kích, trong vong năm giây mà không thể ép chúng ra thể nội thì toàn bộ đều sẽ trở thành người thực vật.
Không một ai có thể may mắn thoát khỏi. . .
Vì vậy, không ai có thể tiết lộ diện mạo "chân thật" của những oán linh kia.
Mà dị cảnh trong thành phố Thanh Thành, bởi vì phóng xạ và lưới điện ngăn cách, cũng không có ai biết được câu chuyện của quân đội Vinh Quang và loài người.
Hai dị cảnh.
Đều liên quan đến "con người".
Điều này có phải đã tiết lộ một chút nội tình gì rồi không?
Có mối liên hệ nào giữa thế giới thực và dị cảnh thế giới hay không. . .
Sờ sờ cằm, cau mày suy nghĩ hồi lâu, Trần Vũ mới tỉnh táo lại, thoát khỏi phần mềm Bilibili, trên Browser tìm kiếm tin tức về những dị cảnh khác.
Từ trong nước đến nước ngoài.
Từ xung quanh thành phố đến vùng hoang vu.
Chỉ cần dị cảnh hot trên internet, cậu liền nghiêm túc xem một lần.
Bên trong này có những dị cảnh khác nhau, những từ từ rồi cũng bị cậu ta tìm được một điểm giống nhau. . .
Rất nhiều dị cảnh đều không có dấu vết của bất kỳ nhân loại nào!
Cho dù là dị cảnh "Khoa học kỹ thuật", cũng đều do sinh vật có trí khôn thứ ba kiểm soát.
Nhưng dù là dị cảnh đảo Bồ Đề hay là dị cảnh thành phố Thanh Thành, chúng đều có liên quan đến con người. . .
"Chẳng lẽ. . ."
Trần Vũ nhắm mắt lại, trong lòng dần dần hiện lên một ý nghĩ u ám.
"Đông đông đông!"
Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên.
Sau khi định thần lại, Trần Vũ nhìn về phía cửa phòng: "Ai?"
"Võ giả đại nhân, tôi mang trà đến đây cho ngài." Tiếng la của chủ khách sạn vang lên từ ngoài cửa..
"Vào đi, cửa không khóa."
"Được."
Cửa mở ra, ông chủ trung niên bưng ấm trà và một cái tách bước vào, cung kính đặt lên bàn: "Đại nhân, uống xong liền sớm nghỉ ngơi đi."
"Chú khách sáo quá." Trần Vũ dở khóc dở cười: "Con đề nghị chú đến Kinh Thành mở khách sạn, liền loại thái độ phục vụ này, tuyệt đối sẽ rất hot đấy."
"Ha ha." Người đàn ông trung niên sờ bụng: "Tương lai sẽ có cơ hội."
"Con uống xong liền đi ngủ, chú cũng nên nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừm ân." Người đàn ông trung niên gật đầu lia lịa, lùi lại mấy bước, đang định xoay người rời đi, lại quay đầu lại: "Đúng rồi, võ giả đại nhân, ngày mai ngài sẽ rời đi. Có muốn thử một chút? các điểm đặc sắc trên đường phố của chúng tôi hay không?"
"Đặc sắc? Điểm đặc sắc gì?"
"Chính là chữ đặc sắc đó." Đối phương nhấn mạnh: "Đặc biệt! Sắc!"
"Ồ a nha!" Trần Vũ vỗ tay: "Chính là loại này sao?"
"Ba ba ba ba. . ." (bạch bạch bạch bạch )
"Đúng!" Người đàn ông trung niên vui vẻ gật đầu, sau đó vỗ tay: "Chính là loại này!"
"Ba ba ba. . ."
"May mà chú nhắc nhở, khỏi cần trà giải rượu con đều tỉnh táo hẳn ra."
Trần Vũ đứng dậy ghé vào lỗ tai người đàn ông trung niên: "Chỗ này có an toàn không?"
"Chắc chắn là an toàn! Tôi đã mở khách sạn ở đây hơn một năm rồi, vì vậy tôi chắc chắn rằng nó an toàn."
"Vậy. . ." Trần Vũ lại hỏi: "Những cô em đó có bền không?"
Trung niên nhân: "? ? ?"
"Đều được làm bằng tài liệu gì?"
Người đàn ông trung niên ngẩn ra: "Cái gì?"
"Không bền thì không được đâu." Trần Vũ uể oải xua xua tay, lại ngồi xuống: "Xảy ra mạng người đó. Thôi quên đi."
Trung niên nhân: ". . ."
Sau khi rót tách trà uống một hớp, Trần Vũ lắc đầu: "Tôi uống chút trà là được rồi."
"Giới. . . Giới trẻ hiện giờ đều điên cuồng như thế sao?"
". . ."
Sau một lúc im lặng, Trần Vũ lại đứng dậy: "Đi, chúng ta cùng nhau đi vệ sinh."
Nói xong, cậu ta liền kéo người đàn ông trung niên đang ngơ ngác đi vào phòng vệ sinh.
Hai phút sau.
Người đàn ông trung niên thất thần bước ra,, cứng đờ nói: "Đều làm bằng protein, chắc là không có cứng như vậy. . ."
. . .
Ông chủ trung niên rời đi.
Nhạc đệm qua đi, Trần Vũ ngồi trở lại ghế sofa và tiếp tục nghĩ về phỏng đoán trước đó của mình.
Và thỉnh thoảng còn sử dụng chức năng ghi chú của điện thoại di động để ghi lại.
Mãi đến mười hai giờ đêm, cậu ta mới đặt chiếc di động sắp hết pin xuống, kéo chặt rèm cửa, chuẩn bị đi ngủ.
"Xem ra, về sau nếu có cơ hội, mình phải đi dạo một vòng trong dị cảnh đảo Bồ Đề mới được."
"Ít nhất cũng có thể tăng một chút tinh thần. . ."
Cởi quần áo, Trần Vũ bước vào phòng tắm, tắm một lần nước vừa nóng vừa lạnh, thoải mái nằm trên giường.
"Ong ong ---- "
Còn chưa kịp treo dụng cụ hỗ trợ giấc ngủ lên, trong group nhỏ lớp 2 liền truyền đến tin nhắn.

Bình Luận

0 Thảo luận