"Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa." Trần Vũ chẳng hề để ý: "Giấy nợ đều nằm trong tay chúng ta, đến thời hạn mà không muốn trả tiền? thật được sao?"
"Ta. . . Chúng ta là người cho vay nặng lãi." Bát Hoang Diêu nói một cách yếu ớt: "Trường học sẽ không làm chủ cho chúng ta."
"Không có việc gì. Pháp luật không quản được, chúng ta liền nói quy củ, quy củ không quản được, chúng ta liền nói đạo lý."
"Nói đạo lý cũng không có tác dụng thì sao?"
Vỗ nhẹ lên đầu Bát Hoang Diêu, Trần Vũ mỉm cười: "Vậy thì nói chuyện văn minh với anh ta..."
"Đúng!" Đoạn Dã đồng ý: "Nói chuyện văn minh, nói chuyện đạo đức, lấy văn kết bạn, lấy đức phục người."
"Đúng vậy. Hôm nay phát tài, chúng ta ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn đi."
"Có cần kêu Thiết ca không?"
"Kêu anh ta làm gì?" Trần Vũ nhíu mày: "Chả giúp được chút gì, chỉ toàn ăn chùa là hay."
"Đừng nói như vậy, dù sao chúng ta cũng là một lớp." Đoạn Dã khuyên giải: "Chúng ta ít nhất cũng phải đem cơm thừa canh cặn cho anh ta chứ."
Bát Hoang Diêu: "..."
Trần Vũ: "Ừm đúng. Làm người phải có lương tâm, tuy rằng anh ta bất nhân với chúng ta, những chúng ta cũng không thể để anh ta chết bất đắc kỳ tử."
"Bất nghĩa." Đoạn Dã uốn nắn.
"Đúng, bất nghĩa."
"Hô." Bát Hoang Diêu thở dài.
"Đi thôi, nghe nói phía đông có một nhà hàng tên là Sư Sinh Oan rất ngon, thuận tiện đến đó để nghiên cứu xem 100 học phần còn dư lại nên xài như thế nào..."
Phải mười phút sau, cả lớp hai mới bước vào nhà hàng Sư Sinh Oan.
Thì phát hiện rằng bây giờ đã qua giờ cơm, không có món chính.
Trần Vũ cũng không để ý, tùy tiện tìm một phòng riêng, gọi một số món ăn phương tây, mọi người cùng ngồi xuống.
Khi người phục vụ đóng cửa và rời đi, Trần Vũ đặt thực đơn xuống và nói: "Chúng ta là sinh viên năm nhất, và bây giờ chỉ mới vừa khai giảng. Không nên sử dụng nhiều học phần. 100 là đủ cho ba chúng ta rồi."
"Tôi chỉ lên một lớp học vật lộn, nhiều nhất mười điểm là đủ rồi." Bát Hoang Diêu nói: "Tôi đã học được rất nhiều võ kỹ của gia tộc, không cần mua thêm những võ kỹ khác. Hơn nữa tôi chỉ am hiểu tay không cận chiến, không cần sắm trang bị."
"Đều là học chung một lớp, đừng khách sáo như vậy." Đoạn Dã lẫm liệt khoát tay: "Đầu tư để học tập là một chuyện quan trọng, đừng tiết kiệm tiền."
"Mười. . . Mười điểm học phần đã đủ rồi..."
"High, Cô nhìn tôi nè. Thoải mái mà nói thôi." Đoạn Dã khoa tay múa chân: "Tôi phải tham gia lớp võ pháp, võ pháp kiểm soát nhiệt độ, võ pháp đại học nhập môn, lớp súng đạn. Là một pháp sư, khi tất yếu tôi cũng cần vật lộn, chuyên ngành võ kỹ cũng phải nghe mấy tiết. Còn về phương diện sách vở, võ pháp có quan hệ đến nhiệt độ tôi đều phải học, càng nhiều càng tốt, có lẽ có một vài võ pháp sẽ phải xài tới. Về phương diện trang bị, pháp sư chúng tôi ổn định ma trận khí kình, cần một món pháp bào tốt, phương diện chiến đấu thì súng đạn cũng nhất định phải là đồ xịn. Nhất là đạn, rẻ hơn 200 tệ một viên, tôi đều không muốn dùng..."
Trần Vũ: "..."
"Ngoài ra, vì tăng cường thời gian chiến đấu, cũng phải rèn luyện tinh thần một chút. Tôi nghe nói các bài tập tinh thần ở Đại học Bắc Kinh rất tốt, nhưng hơi tốn kém. Một bộ 7 ngày cần 20. Ân... Trừ cái đó ra, võ pháp đều phải là công kích diện rộng, vì để hiểu được sát thương của mỗi một võ pháp, tôi cần phải thuê mấy người để bồi luyện nữa? Giá tiền chắc là cũng không ít..."
Trần Vũ: "..."
"Còn có kỹ thuật đấu súng, lý thuyết tăng cường và sắp xếp, câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ, câu lạc bộ AV, lớp học khiêu vũ... Còn có nhiều môn linh tinh khác nữa." Đoạn Dã làm một động tác: " Tôi phải dùng ít nhất 90 điểm học phần."
Bát Hoang Diêu: "..."
Trần Vũ: "... Cậu thật sự là không khách sáo."
"Đúng vậy a, làm cha thì phải nói được làm được..."
"Ầm!"
Còn chưa kịp nói xong, Đoạn Dã đã bị Trần Vũ một cước đá văng ra khỏi phòng.
"Bịch."
Chật vật ngã xuống đất, Đoạn Dã vịn tường đứng lên, thì phát hiện rất nhiều nhân viên trong hành lang đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cậu ta vội vàng hất mái tóc của mình, đút hai tay vào túi quần rồi giả vờ bước vào phòng vệ sinh: "Đoạn Xạ Khởi Bộ vẫn là chưa quá thuần thục à..."
...
"Không cần phải để ý đến cậu ta, cho hắn sáu mươi học phần là đủ rồi."
Thu chân về, đóng cửa lại, Trần Vũ lại ngồi xuống: "Cậu ta sáu mươi điểm, tôi chỉ cần hai mươi điểm là đủ. Cô cũng cầm hai mươi điểm đi."
"Không không không, tôi cần mười điểm là đủ rồi." Thiếu nữ liên tục xua tay: "Cậu còn cần mua võ kỹ nữa."
"Không cần, tôi có võ kỹ. Để dành 20 học phần lên lớp là được. Dù sao cũng chỉ có một tháng, học phần đều sẽ quay về."
"Thế nhưng là..."
Nữ nhân, thích nam nhân bá đạo.
Đột nhiên, ý nghĩ này lóe lên trong đầu Trần Vũ, cậu ta tiện tay ném thực đơn vào mặt Bát Hoang Diêu.
"Ba!"
"Đừng nói nhảm, cứ quyết định như vậy."
Bát Hoang Diêu: "..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận