Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 233: Tinh thần không bình thường (6) Chương 233: Tinh thần không bình thường (6)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
"Giáo sư Chân, đây chính là tinh thần xả thân. Thầy không vào địa ngục thì ai nhập địa ngục? Lỗ Tấn từng nói trên đời chỉ có hai thứ khiến người ta phải ngưỡng mộ. Một là mặt trời trong bầu trời. Nhị, là vĩ nhân cao thượng có tiêu chuẩn đạo đức. Thầy, chính là nhị à!"
Chòm râu của giáo sư Chân run rẩy: "Ta chính là nhị!"
Trần Vũ gật đầu thật mạnh: "Vâng! Thầy chính là nhị! Còn có ai có thể nhị hơn thầy nữa sao?"
"Không có!" Chân giáo sư vỗ ngực một cái: "Ngoài tôi ra thì làm sao có người xứng đáng? !"
"Giáo sư, thực không dám giấu giếm, em cũng muốn trở thành một vĩ nhân giống như thầy vậy."
Trần Vũ trịnh trọng giơ quyển Thốn Băng Quyền trong tay lên: "Em cũng có suy nghĩ giống thầy, sáng tạo ra những công pháp có hại cho thân thể, và làm nền tảng cho sự phát triển của toàn bộ thế giới võ đạo! Đây là nguyên nhân mà em tìm đến thầy."
"... Thanh niên gương mẫu à."
Giáo sư Chân đứng tại chỗ, im lặng thật lâu, rồi ôm chặt Trần Vũ: "Em là một thanh niên gương mẫu. Nhiều năm như vậy, chỉ có em là hiểu được thầy. Chỉ có em mới phát hiện giá trị của thầy. Đúng vậy, môn võ kỹ do thầy sáng tạo ra vẫn luôn thất bại, nhưng không có sự thất bại của thầy, thì làm sao mà họ thành công được?"
Trần Vũ: "Chính là như vậy."
"Nào, vào nhà đi chàng trai."
Giáo sư Chân dẫn Trần Vũ vào biệt thự, bước qua đống sách và chỉ lên tầng hai.
"Để thầy mang em xem thử môn võ kỹ mà thầy mới sáng tạo. Đó là cơ hội cuối cùng mà Trường Thanh Hoa trao cho thầy, nói là nếu thầy thất bại một lần nữa thì sẽ bị đuổi khỏi trường. Ban đầu thì thầy đã sáng tạo gần xong rồi, nhưng khi nghe được lời mà em nói ngày hôm nay, thầy đã quyết định bỏ hết toàn bộ! Nhất định phải sáng tạo ra một môn công pháp mà chỉ có thiếu hụt, không có ưu điểm! Tăng thêm nền tảng cho nghiên cứu của người khác! "
"Tuyệt vời!" Trần Vũ liên tục giơ ngón tay cái lên: "Giáo sư, nếu như ngài có thể nghiên cứu ra một công pháp làm cho người thi triển chết bất đắc kỳ tử thì quả là một tiếng sấm lớn! Toàn bộ võ lâm sẽ biết ơn ngài!"
Giáo sư Chân ưỡn ngực: "Sẽ làm như thế!"
Trên tầng hai của biệt thự cổ, Trần Vũ nhìn thấy một con dị thú loại heo ở trung tâm của phòng khách.
Chỉ thấy nó trần truồng trên bàn giải phẫu, đã chết từ lâu rồi.
Trần Vũ liếc nhìn Giáo sư Chân một cái rồi cảm thấy rùng mình.
"Đúng vậy, giống như những gì mà cậu đã nghĩ." Giáo sư Chân thắt chặt thắt lưng, vỗ vỗ da heo: "Nhưng tôi chỉ là nghiên cứu thôi."
Trần Vũ: ". . ."
"Ham mê dục vọng sẽ làm chậm trễ việc tu luyện của võ giả. Ngoài sáng tạo võ học, tôi cũng đã từng nghiên cứu về lĩnh vực này. Nhưng mà cậu cũng thấy rồi đó. . ." Giáo sư Chân buông tay: "Trường học không cho tôi chiêu mộ trợ lý, tôi cũng là không có cách nào khác."
Trần Vũ: ". . ."
Giáo sư Chân: "Nếu như muốn khinh thường tôi, vậy hãy mạnh dạn khinh thường đi."
"Không có." Trần Vũ lắc đầu: "Thầy là xả thân vì khoa học. Đối với loại nghiên cứu này, chỉ cần trường học cho em làm trợ lý, em cũng muốn nghiên cứu thử xem sao."
" Thật đáng tiếc, nếu như em là học sinh của Thanh Hoa thì tốt rồi."
"Nếu thầy là giảng viên của Bắc Đại thì càng tốt hơn."
"Khoan hãy nói chuyện này." Giáo sư Chân đẩy bàn mổ sang một bên, kéo qua một tấm bảng đen rồi chỉ vào sơ đồ giải phẫu con người phức tạp trên đó, hào hứng: " Đây là môn võ kỹ mới nhất mà tôi sáng tạo ra. Còn chưa kịp đặt tên cho nó. Nó có thể gia tăng 24% sức bật, hơn nữa còn không có bất kỳ tác dụng phụ nào."
"Tăng 24%, là trình độ nào?"
"Trình độ bình thường."
" Đây đơn giản là lãng phí tài năng của thầy à!" Trần Vũ cảm thán.
"Đúng thế. Cậu nói không sai. Cho nên tôi quyết định, từ bỏ và bắt đầu lại."
"Thầy có thể sáng tạo ra một võ kỹ có thể giảm 24% sức bật." Trần Vũ gợi ý.
"Được." Giáo sư Chân gật đầu thật mạnh: "Võ kỹ tăng cường sức bật thì nhiều lắm, nhưng mà giảm sức bật thì chưa từng xuất hiện. Ta, Chân Thông Minh, liền muốn bù đắp chỗ trống trong lĩnh vực nghiên cứu này của nước mình."
"Tốt!" Trần Vũ ra sức vỗ tay.
Giáo sư Chân cũng rất vui vẻ, và dứt khoát xóa các hình vẽ đen trắng trên bảng và bố cục lại bức tranh.
Kể từ khi được thăng chức giáo sư và có đủ tư cách để tự mình sáng tạo công pháp, ông ấy chưa bao giờ cảm thấy có động lực như bây giờ!
Trời sinh chi tài tất hữu dụng!
Nghiên cứu của mình quan trọng như thế, vậy mà rất nhiều nhà lãnh đạo, rất nhiều chuyên gia, cũng chả có người sinh viên nào ở đại học Thanh Hoa hiểu được.
Thực sự là. . . Một nỗi bi ai của hệ thống giáo dục quốc gia.
Tại sao lại có nhiều kẻ địch ở Giáo Dục Kẻ phục thù như vậy?
Còn không phải là "Người sáng suốt" quá ít nha. . .
Nghĩ đến đây, Giáo sư Chân càng vẽ càng vui vẻ, và ánh mắt của ông trở nên dịu dàng hơn khi nhìn thấy Trần Vũ: "Chàng trai, tôi tên Chân Thông Minh, cậu tên là gì?"
"Em tên Trần Vũ."

Bình Luận

0 Thảo luận