Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 260: Cặn bã nam . Trần Vũ (1) Chương 260: Cặn bã nam . Trần Vũ (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
"Bên dưới chính là khu vực nguy hiểm."
Đại Hải nhắc nhở một câu, sau đó nâng cưa máy lên, đổ một ít dầu diesel và kéo sợi dây.
"Ông! Ong ong! !"
"Tút tút tút. . ."
Cưa máy khởi động, những chiếc răng cưa sắc bén tỏa sáng lạnh lùng.
Những người khác cũng chuẩn bị vũ khí và điều chỉnh trạng thái.
"Soạt!"
Trần Vũ thì rút thanh trường kiếm trong mainboard ra.
"Có rất nhiều oán linh ở khu vực nguy hiểm, đi đường không thể quá nhanh. Chúng ta lập thành một đội hình." Đại Hải mang theo cưa điện, đối với Trần Vũ nói: "Tôi sẽ ở trước cậu, mập mạp ở bên trái cậu, thằng gầy ở bên phải cậu, còn bà già thì ở sau lưng cậu. . ."
"Anh nói ai là bà già?" Người phụ nữ lấy ra một quả lựu đạn.
"Thiểm Điện Cầu vừa mới gia nhập, tên của các người cậu ta chưa rành. Gọi trực tiếp bằng biệt danh tôi đặt ra không phải là nhanh hơn sao?"
"Đánh rắm! Biệt danh của bà khi nào biến thành bà già rồi?" Người phụ nữ nhìn Trần Vũ: "Cậu có thể gọi tôi là ái phi."
Trần Vũ: ". . ."
Béo nam: "Không phải nên là ái phì sao?" (ái phì = thích mập)
Gầy nam: "Ải phì mới đúng." (ải phì = vừa lùn vừa mập)
"Ba!" Người phụ nữ dứt khoát rút chốt an toàn.
"Đù móa! Cô làm thật sao? !"
Đại Hải giật mình, vội vàng vớ lấy quả lựu đạn đang cháy rồi ném xuống vách núi.
"Ầm!"
Ba bốn giây sau, ánh lửa ngút trời.
Từng chiếc đinh thép bay ra, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời chói chang.
Một lúc lâu sau, dưới vách núi vang lên một tiếng chửi bới: "Mẹ nó thằng ngu nào đốt pháo vậy?"
Đám người: ". . ."
"Xuỵt!" Đại Hải đè thấp thân hình: "Đi mau, đổi đường khác. . ."
. . .
Không lâu sau, cả đội thay đổi một hướng khác và đi vòng xuống phía dưới của vách đá.
"Khu vực nguy hiểm, hãy theo đội hình mà tôi vừa lập ra. Thiểm Điện Cầu cậu trốn ở chính giữa, học hỏi những kinh nghiệm chống lại oán linh của chúng tôi."
Trần Vũ gật đầu: "Được."
Trong khu rừng rậm, mọi người thận trọng bước đi.
Rất nhanh, một luồng hàn ý đột nhiên xuất hiện, phóng từ trên cao xuống vị trí người phụ nữ ở cuối đội ngũ.
Với ánh mắt sắc bén của mình, Trần Vũ là người đầu tiên phát hiện ra.
Suy nghĩ trong đầu giao thoa trong chớp mắt, Trần Vũ bỗng nhiên đẩy ra người phụ nữ với tư thái của một anh hùng: "Cẩn thận!"
"A. . ."
Người phụ nữ kêu lên và bị đẩy ra.
Mà con oán linh âm lãnh thì vọt vào trong cơ thể Trần Vũ. . .
"Không! ! !"
Nhìn thấy oán linh mờ ảo chui vào trong cơ thể Trần Vũ, người phụ nữ tinh thần hoảng hốt một lát, kém chút bật khóc tại chỗ: "Nhanh cứu cậu ta đi!"
Bốn người còn lại kịp phản ứng, nhưng họ chỉ có thể vò đầu bứt tai, không có chỗ xuống tay.
Oán linh tiến vào trong cơ thể, người ngoài là không có biện pháp gì.
"Thiểm Điện Cầu! Điều động khí kình! Ép nó ra đi!"
"Nhanh!"
Nghe tiếng ồn ào bên tai, Trần Vũ vẫn thờ ơ.
Cậu ta đứng tại chỗ, nhắm mắt lại và lặng lẽ cảm nhận oán linh đang bơi lội trong cơ thể mình.
Một giây...
Ba giây...
Năm giây...
Dưới sự buông lỏng của Trần Vũ, oán linh thuận lợi tiến vào trong não của cậu ta.
(Kết thúc rồi! Kẻ đáng thương. )
Trong thức hải giả lập, thời gian giống như ngừng lại.
Ác linh từ từ biến thành hình người, cất tiếng cười đắc ý: (chậc chậc chậc, linh hồn của ngươi không còn nữa. Nó là của ta rồi. )
'Ngươi là ai?'
(ta chính là oán linh trong miệng của các ngươi.)
'Vậy tại sao ngươi lại có hình dáng của nhân loại?'
(cái gì của nhân loại? Đây chính khuôn mặt hồi trước của ta, Những chuyển động cực nhỏ của thế giới bên ngoài làm cho ta biến dạng mà thôi, chỉ có ở trong não, ta mới có thể khôi phục. ) oán linh từ từ giơ hai tay lên, miệng kéo dãn như kẹo cao su: (linh hồn rất mỹ vị à, ta động thủ đây. )
'Chờ chút động. Ta còn muốn hỏi một vấn đề, ngươi học tiếng Trung ở chỗ nào vậy?'
(Tiếng Trung là gì? )
'Chính là ngôn ngữ mà ngươi vừa nói đó.'
(bẩm sinh nha... Chậc chậc, ngươi còn đang nghĩ đến việc trì hoãn thời gian sao? Vô dụng.) oán linh há miệng to ra, một cỗ lực hút không thể kháng cự đột nhiên phát ra: (Bắt đầu thôi! )
(hút ---- bốp bốp bốp bốp. )
[ tinh thần bị hút: Tinh thần +62 ]
Trần Vũ: "..."
Cơ thể oán linh trở nên trong suốt hơn, nhưng miệng vẫn cứ nhai.
(hút ---- bốp bốp... )
[ tinh thần bị hút: Tinh thần +68 ]
(* thần đã nhận... ]
(Hả? Sao càng ăn lại càng đói vậy... )
Trần Vũ: "..."
(hút ---- bốp bốp. )
[ tinh thần +55 ]
Nhìn xem cơ thể oán linh ngày càng trong suốt, Trần Vũ nhịn không được mở miệng: 'Đừng hút nữa, được rồi.'
(nằm mơ đi? Ha ha, làm sao ta có thể bỏ qua cho ngươi được? * thần +48 ]
Trần Vũ: "..."
(ha ha, nói lời tạm biệt với thế giới này đi bảo bối, hút ----)
(hút nha ----)
(hút ---- sợ rồi đi! Điều này sẽ làm cho linh hồn của ngươi càng mỹ vị hơn.. )
Trần Vũ: "..."
(hút! Khụ khụ khụ... )
Trần Vũ: 'Cho tôi một bộ mặt đi, đừng hút nữa.'
(Đừng có vùng vẫy giãy chết nữa, ngươi khụ khụ... Ngươi nhất định sẽ chết không nghi ngờ nha ha ha khục... Ha ha ha... )

Bình Luận

0 Thảo luận