Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 250: Sự kiện võ giả liên tục tử vong (1) Chương 250: Sự kiện võ giả liên tục tử vong (1)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Trần Vũ: "Không có vấn đề."
Đoạn Dã: "Không có vấn đề!"
Bát Hoang Diêu: "..."
"Trong trường đại học, lớp là nhóm nhỏ hoạt động hiệu quả nhất. Để sự hợp tác và phối hợp giữa chúng ta được suôn sẻ, mong mọi người giới thiệu chi tiết về bản thân, bao gồm thực lực, võ kỹ, phương thức chiến đấu, đặc điểm tính cách vân vân. Tôi sẽ giới thiệu trước."
Nói xong, Trương Thiết sửa sang lại từ ngữ của mình, mở miệng: "Tôi là võ giả cấp bốn, khí kình 4. 2, võ pháp hệ phụ trợ. Am hiểu chúc phúc và nguyền rủa, năng lực chiến đấu không mạnh. Vì vậy, khi các bạn nhận nhiệm vụ ở trường, hãy cố gắng đừng chọn độ khó quá cao, vì một khi kẻ thù trên cấp 4 xuất hiện, tôi có thể sẽ lực bất tòng tâm."
Khi giọng nói rơi xuống, ba người của lớp hai nhìn nhau, Trần Vũ trước tiên giơ tay: "Tôi sẽ là người thứ hai. Tôi là võ giả cấp một, khí kình cấp 1.5, thể chất khá là tốt, có thể solo với võ giả cấp 2 mà không mất cái răng nào. Chuyên ngành võ kỹ, am hiểu cường công và tiêu hao chiến. Con người của tôi tương đối đặc thù, người nào mà buff cho tôi mấy cái chúc phúc tầm xàm ba lát là tôi đập sml thằng đó."
Trương Thiết: "..."
"Tới tôi." Đoạn Dã nhấc tay: "Tôi là người thứ ba. Võ giả cấp một, khí kình 1.8, chuyên nghiệp võ pháp. Am hiểu võ pháp có liên quan đến nhiệt độ. Mặc dù là pháp sư, nhưng tôi càng muốn chiến đầu giống như một chiến sĩ đường đường chính chính. Còn về sở thích thì... Tôi thích uống rượu, uống càng nhiều, lực sát thương võ pháp càng lớn. Tóm lại, mọi người tuyệt đối có thể tin tưởng thằng Đoạn Dã này."
Sau cùng, mọi người đều nhìn Bát Hoang Diêu.
"..." Thiếu nữ vô ý thức lui lại một bước: "Tôi. . . Tôi là võ giả cấp 1, khí kình cấp 1.4..."
"..."
"..."
"Hết rồi sao?" Trương Thiết nhíu mày.
"... Vâng."
"Nói ưu điểm đi."
"Tôi. . . Tôi không có ưu điểm..."
"Được rồi, tôi nói giúp cô cho." Trần Vũ dựa lưng vào lan can trên đỉnh tháp, nhớ lại trận chiến ác liệt với Bát Hoang Diêu, duỗi ra ba ngón tay: " Cô ấy có ba ưu điểm. Thứ nhất, cô ấy có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Có thể phán đoán hành động của đối phương bằng bản năng. Trong tình huống một chọi một, đối thủ cùng đẳng cấp khó có thể đánh bại cô ấy."
"Hai, bị thương càng nhiều, sức chiến đấu càng mạnh. Vượt cấp chém giết vào thời khắc mấu chốt cũng không phải là không có khả năng."
"Á đù..." Đoạn Dã kinh ngạc: "Đại lão..."
"Thứ ba, võ kỹ của gia tộc Bát Hoang gia rất mạnh và đã hoàn toàn tương thích với cô ấy." Thu hồi ngón tay, Trần Vũ đưa ra kết luận cuối cùng: " Tôi nghe nói tỷ lệ chuyển hóa khí kình của cô ấy cũng rất cao. Làm đồng đội thì chả có gì để chê. Nhưng tôi nghĩ cô ấy có một lợi thế lớn khác, đó là sự linh hoạt."
"Linh hoạt!" Đoạn Dã hai mắt tỏa sáng.
Trần Vũ: "... Cái tôi đang nói chính là cơ thể linh hoạt của cô ấy."
Đoạn Dã: "Đúng à."
Trần Vũ: "Không đúng, không phải kiểu linh hoạt như cậu nghĩ, mà là ... hành động rất linh hoạt."
Đoạn Dã: "Thì đó không phải một ý nghĩa sao?"
Trần Vũ: "Cút đi, cút xa một chút."
"Ba ba ba."
"Được rồi, đều yên lặng đi." Vỗ vỗ tay, Trương Thiết tập trung sự chú ý của mọi người vào mình: "Tôi đã biết được tình hình của các bạn rồi. Nếu không có người phản đối thì chủ lực tương lai của đội sẽ là Trần Vũ, hộ công bên cánh sẽ là Bát Hoang Diêu, công kích từ xa sẽ là Đoạn Dã. Chúng ta có thể bắt đầu rèn luyện bằng cách tiếp một vài nhiệm vụ nhỏ."
"Nhận nhiệm vụ thì không vội, ngày mai cũng được." Trần Vũ bất động thanh sắc tiếp nhận quyền chỉ huy: "Hôm nay chúng ta phải xỏa một ngày, để chúc mừng lớp hai được thành lập. Địa điểm các người chọn, tôi mời khách."
"Vũ ca ngưu bức!" Đoạn Dã giơ cao bình rượu: "Tới phố đèn đỏ đi! Phong tục điếm!"
"Chơi thì có thể. Nhưng cố gắng đừng đến nơi như vậy." Trương Thiết liếc nhìn Bát Hoang Diêu: "Trong lớp còn có một cô gái."
"Không sao đâu." Trần Vũ vỗ vỗ vai Trương Thiết: "Cô ấy cũng đã trưởng thành, nên tiếp xúc với một số chuyện của người lớn."
Nói xong, cậu ta nhìn về phía Bát Hoang Diêu: "Phố đèn đỏ, cô đi được không?"
"Tôi. . . Tôi..." Gương mặt thiếu nữ đỏ bừng: "Tôi đi được... Mọi ngươi không cần để ý đến tôi..."
"Vậy liền OK, anh sẽ mang em đi quẩy. Đúng rồi, từng thấy qua cá vàng chưa..."
Ngày hôm sau, chín giờ sáng.
Trần Vũ, Đoạn Dã, Bát Hoang Diêu và nhân viên an ninh Trương Thiết, bốn người tập trung dưới tháp An Ninh, sau đó đi đến hội trường ở trên tầng ba của ký túc xá.
Trong hội trường, sinh viên đã tụ thành từng nhóm đông đúc, nhốn nha nhốn nháo.
Tiếng la hét, tiếng ồn ào, tiếng chạy và tiếng vỗ bàn lần lượt vang lên, tất cả đều hỗn loạn..
"Đây là hội trường nhiệm vụ, một trong những nơi quan trọng nhất của trường." Trương Thiết kéo ba người vào trong góc rồi chỉ vào màn hình lớn hàng trăm inch: "Đó là khu vực công bố nhiệm vụ của trường Đại học Bắc Kinh, ban thưởng học phần cao, tùy thời đổi mới, rất nhiều lớp học đang nhìn chằm chằm. Khi một nhiệm vụ tốt xuất hiện, nếu không nhanh sẽ không cướp được."
"Nhiệm vụ đều phải độc nhất hả?" Đoạn Dã hỏi.

Bình Luận

0 Thảo luận