Hơn nữa đây còn điểm tích lũy của cả lớp, cậu không có tư cách để quyết định thay cho hai đồng đội của mình.
"..."
"..."
Hiện trường giằng co thật lâu.
Nam sinh tên ** của lớp bốn kéo Trương Yến Yến: "Đi thôi, mượn là nhân nghĩa, không mượn là bổn phận. Nếu bạn của cậu không muốn mượn thì đừng làm chậm thời gian của đối phương nữa. "
"Đúng vậy đó Yến Yến, chúng ta đi thôi."
"..." Trương Yến Yến cắn môi một cái, thở dài quay người rời đi: "Quấy rầy các cậu rồi."
"Trần Vũ..." Bát Hoang Diêu kéo quần áo của Trần Vũ: "Có muốn cho mượn một ít hay không?"
"Cô vẫn là một tấm chiếu mới à." Trần Vũ sờ sờ đầu thiếu nữ: "Khi đi mượn đáng thương bao nhiêu, thì khi không trả lại đáng hận bấy nhiêu. Nếu cô ấy muốn mượn tiền thì tôi cũng có thể cho mượn, nhưng muốn mượn học phần thì..."
Lời còn chưa dứt, cậu ta liền gõ trán, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức hô to: "Ba vị đạo hữu! Xin dừng bước!"
"Đạo hữu! Xin dừng bước!"
Tiếng hô to này không chỉ làm cho ba người Trương Yến Yến giật nảy mình.
Mà Đoạn Dã và Bát Hoang Diêu ở bên cạnh cũng bị chấn động.
"Làm sao vậy?" Trương Yến Yến nhíu mày: "Còn có chuyện gì sao?"
"Lại đây, tìm một chỗ nói chuyện." Trần Vũ lén lén lút lút nhìn xung quanh vài lần, chỉ vào một tòa nhà: "Chúng ta lên lầu bốn nói chuyện."
"Cậu... Muốn cho chúng tôi mượn hả?"
"Đương nhiên!" Trần Vũ vỗ vỗ ngực: "Đều là bạn học với nhau, hơn nữa còn có duyên cũ, các bạn đều đã lên tiếng, tôi không cho mượn thì vẫn còn là người sao?"
"?" Đoạn Dã mờ mịt: "Cậu đang xàm xí cái gì thế?"
"Xuỵt." Cấm cho Đoạn Dã tiếp tục phát biểu, Trần Vũ dẫn đầu đi lên lầu bốn, không quên xoay người ngoắt ngoắt ngón tay: "Ba vị, đi thôi."
Trương Yến Yến ba người đối mặt nhìn nhau, thấp giọng xì xào một lát, nghi hoặc đi theo.
Không lâu sau, sáu người tìm được một căn phòng riêng rồi ngồi xuống.
Trần Vũ nhìn về phía Bát Hoang Diêu: "Có giấy bút sao? Lấy một phần ra đi."
"Ồ." Mặc dù khó hiểu, nàng thiếu nữ vẫn ngoan ngoãn đi tìm giấy và bút trong nhà.
"Ba!"
Lấy thẻ học sinh ra, Trần Vũ vỗ xuống bàn, nhẹ giọng nói: "Ở đây có 1000 điểm tích lũy, Trương cái gì Yến, cô muốn... Cô tên là cái gì Yến vậy?"
Đoạn Dã nhấc tay: "Trương Hải Yến."
"Được rồi, Trương Hải Yến." Trần Vũ gật đầu: "Cô muốn mượn bao nhiêu?"
Nghe xong bài phát biểu "khí phách" của Trần Vũ, Trương Yến Yến thậm chí còn không thèm sửa lại tên phát âm sai của đối phương, cô duỗi năm ngón tay ra, mặt mũi tràn đầy mong đợi: "Năm mươi học phần, được không?"
"Năm mươi học phần?" Trần Vũ nhíu mày.
"Sao... Nhiều quá hả?" Trương Yến Yến nhanh chóng đổi giọng: "Bốn mươi, bốn mươi học phần cũng được..."
"Ý tôi là, chỉ cần năm mươi học phần là đủ rồi sao?"
"Hử." Hạnh phúc tới quá nhanh, Trương Yến Yến đều ngây dại.
"Vũ ca?" Đoạn Dã nghiêng đầu: "Anh thích cô ta rồi hả?"
"Đừng nói chuyện." Trần Vũ hai tay chống lên bàn, nhìn thẳng Trương Yến Yến: "Với quan hệ của chúng ta, cô cứ thoải mái mở miệng đi."
"Năm. . . Năm mươi quả thực là đủ rồi. Cám ơn nha." Trương Yến Yến lấy lại tinh thần, xoa xoa tay hưng phấn nói: "Chúng tôi hứa là sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ trả lại tiền cho cậu."
"Đừng vội." Trần Vũ nhìn Bát Hoang Diêu đang lật tung cả căn phòng: "Tìm thấy giấy bút chưa?"
"Tìm được."
"Tốt." Sau khi nhận được đống giấy viết tay đầy bụi, cậu ta lắc lắc rồi đặt lên bàn: "Có cậu nói là dù là anh em cũng phải rõ ràng về tiền bạc, cho các bạn mượn học phần đương nhiên là không có vấn đề, nhưng mà phải viết một tấm giấy vay nợ, hợp lý không?"
"Hợp lý! Đặc biệt hợp lý!" Trương Yến Yến liên tục gật đầu.
"Được. Vậy cô chắc chắn là mượn bảy mươi học phần đúng không?"
"Là năm mươi, năm mươi được rồi..."
"Há, chín mươi."
"Không không không, năm mươi."
"À, năm mươi." Trần Vũ tặc lưỡi một cái, cầm bút viết lên giấy hai hàng chữ, sau đó đưa cho đối phương: "Xong rồi, cô xem đi."
"Ừm ân." Trương Yến Yến đã rất nỗ lực để phân biệt được phông chữ của Trần Vũ: "Vào ngày 24 tháng 8 năm 2024, bên vay (lớp bốn năm nhất) đã mượn 50 điểm học phần từ bên cho vay (lớp hai năm nhất). Thời hạn trả nợ là trong một tháng, học phần cần trả là '60′...″
Xem đến đây, Trương Yến Yến lúng túng ngẩng đầu nhìn Trần Vũ: "Cậu đang... Cho vay nặng lãi sao?"
"Sai! Trần Vũ quả quyết bác bỏ: "Là vay không cần thế chấp."
Trương Yến Yến ba người: "..."
Bát Hoang Diêu: "..."
Đoạn Dã kinh ngạc giơ ngón tay cái lên: "Tuyệt vời."
"Cậu đang ở trường học... Dùng học phần... Để cho vay nặng lãi?" Trương Yến Yến khó có thể tin.
"Vay tiền thì phải có lợi tức chứ." Trần Vũ lấy lại tờ giấy nợ, lắc lắc: "Với quan hệ của chúng ta, tôi cũng không quan tâm là cô muốn mượn bao nhiêu. Mượn 50, trả 60, mới 20%, tôi đã rất nhân nghĩa."
Nghe vậy, Trương Yến Yến hoàn hồn, nhìn Trần Vũ một cái thật sâu, không biết dùng ngôn ngữ gì để miêu tả cậu sinh viên này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận