"Tôi chọn võ kỹ." Trần Vũ không chút do dự, cầm bút đánh dấu lựa chọn võ kỹ.
Với thể chất của mình, chuyên ngành võ kỹ là thích hợp nhất.
"Ừm." Phụ đạo viên gật đầu, tiếp tục nói: "Theo kết quả trước khi nhập học, nhà trường sẽ phân các lớp theo cấp. Cấp lớp được chia thành lớp bình thường và lớp tinh anh. Lớp bình thường có tám sinh viên và một nhân viên an ninh có thực lực cấp 3. Lớp tinh anh có ba sinh viên và một nhân viên an ninh có thực lực cấp 4. Trong tương lai mỗi sinh viên đều sẽ lấy cấp lớp làm đơn vị."
"Có sự khác biệt nào giữa hai cấp lớp không?" Trần Vũ hỏi.
"Không có khác biệt nào theo nghĩa rộng. Chỉ là sinh viên có người có thực lực cao, có người thấp, sắp xếp như vậy để bảo đảm rằng thực lực của mỗi cấp lớp đều giống nhau."
Nghe vậy, Trần Vũ không khỏi nhướng mày.
Lời giải thích này giống như một lời khách sáo của chính phủ.
Lớp tinh anh liền có hai chữ tinh anh đã quyết định là sẽ có phương thức giáo dục không giống nhau.
Nhưng Trần Vũ cũng không nói toạt ra, vẫn tự điền thông tin của mình vào biểu mẫu..
"Đại học Bắc Kinh chúng ta áp dụng một hệ thống học phần đặc biệt. Sau khi mỗi sinh viên năm nhất nhập học, số học phần sẽ bằng không."
"Học phần rất quan trọng sao?" Trần Vũ ngẩng đầu.
"Đúng vậy. Mượn đọc sách cần có học phần, thỉnh cầu bồi luyện cần học phần, đổi đạo cụ cần học phần, mua vũ khí trang bị, thậm chí tham gia chương trình học của các thầy cô khác đều cần học phần. Không có học phần thì sẽ không làm được gì trong trường cả."
"Làm sao để nhận được học phần?"
"Tiếp nhận nhiệm vụ do trường học đưa ra, tham dự thí nghiệm của các thầy cô. Học sinh cấp 2 trở lên, hàng tháng cũng sẽ có một số học phần." Vừa nói, phụ đạo viên vừa duỗi ra một ngón tay: "Nhất định lưu ý rằng việc tiếp nhận nhiệm vụ hay tham dự thí nghiệm, thì đều phải lấy cấp lớp làm đơn vị. Một một lớp học, chính là một đơn vị. Trừ phi tốt nghiệp, có lẽ có người nửa đường liền ngủm, nếu không sẽ không giải tán."
"Vậy..." Trần Vũ buông xuống bảng biểu: "Bây giờ có thể biết được đồng đội của tôi là ai không?"
"Không thể. Cậu phải chờ đến ngày lễ khai giảng mới được tuyên bố..."
Hai người trao đổi hơn mười phút, phụ đạo viên cầm theo mẫu đơn liền rời đi.
"Cấp lớp làm đơn vị sao..."
Mở rèm cửa ra, Trần Vũ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trầm ngâm nói: "Mình là Trạng Nguyên, chắc là sẽ bị xếp vào lớp tinh anh."
"Hai người đồng đội..."
"Hy vọng đừng kéo chân sau."
...
Nửa giờ sau, Trần Vũ xách một túi hoa quả đến bệnh viện trực thuộc Đại học Bắc Kinh như thường lệ.
Bước vào phòng của Bát Hoang Diêu, liền nhìn thấy người thiếu nữ đang ngồi trên xe lăn, không biết đang nghĩ gì.
"Sorry, hôm nay tới chậm." Trần Vũ mở miệng.
"Nếu như cậu. . . Cậu có việc thì không cần ngày nào cũng đến."
"Ừm. Là vầy." Trần Vũ gật đầu: "Từ nay về sau, tôi sẽ không đến nữa."
Nghe vậy, Bát Hoang Diêu kinh ngạc quay đầu: "Hả?"
"Thân thể của cô cũng gần khôi phục như cũ rồi, cũng sắp phải khai giảng rồi, nên về sau tôi sẽ không đến nữa." Trần Vũ mỉm cười.
Cậu đã xác nhận tác dụng của thuốc và quyết định tiêm cho chị của mình. Không cần phải chú ý đến tình trạng thể chất của Bát Hoang Diêu nữa, nên cũng không có lý do gì để trở lại đây.
"..." Bát Hoang Diêu im lặng một lúc rồi mỉm cười: "Ừ. Hơn mười ngày nữa tôi cũng sẽ xuất viện, đến lúc đó chúng ta có cơ hội gặp lại."
"Ừm." Trần Vũ đặt trái cây lên bàn: "Vậy thì tôi về trước. Chúng ta có thể liên hệ qua WeChat."
"... Trước khi đi, cậu có thể đẩy tôi đi ra ngoài một vòng được không?"
"Cô có thể đi ra ngoài sao?" Trần Vũ nghi hoặc.
"Bác sĩ nói có thể."
"OK, bác sĩ buông lời liền không có vấn đề." Nắm lấy tay cầm xe lăn, Trần Vũ đẩy Bát Hoang Diêu ra phòng bệnh: "Ra vườn sau hay vườn trước?"
"Vườn trước đi, ánh nắng tốt."
"Ừm."
Hai người không nói lời nào.
Vài phút sau, đến một khoảng không dưới một bóng cây xanh tốt.
Ánh nắng chiếu vào gương mặt người thiếu nữ, phản chiếu mờ nhạt ánh hồng.
"Thân thể của cô khôi phục cũng không tệ lắm."
"Nhờ hồng phúc của cậu." Bát Hoang Diêu hít sâu một hơi không khí bên ngoài, chống tay lên vòng đẩy của xe lăn: "Tôi muốn thử di chuyển một mình."
Trần Vũ: "Biết làm không?"
Bát Hoang Diêu: "Biết."
"Được. Vậy cô làm đi."
Thiếu nữ gật đầu và đẩy vòng tròn.
Xe lăn lập tức trượt về phía trước.
"Trần Vũ." Bát Hoang Diêu nói trong khi trượt :"Tôi muốn hỏi cậu một điều."
"Cô hỏi đi."
"Cha ta đã nói những gì khi cậu bán thuốc cho ông ấy?"
"Phụ thân của cô nói là bất luận bao nhiêu tiền cũng phải mua."
"Vậy sao..."
"Ừ." Trần Vũ trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.
"..." Thiếu nữ im lặng hồi lâu, lại hỏi: "Vậy cậu có biết hay là ông muốn sắp xếp tôi làm việc gì không."
"Việc này thì làm sao tôi biết được." Trần Vũ gãi gãi tai: "Cô không biết sao?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận