Sau một hồi im lặng, cô đứng dậy, thảo luận với đồng đội một lúc, gật gật đầu, cầm lấy giấy nợ, ký tên lên đó: "Được, chúng tôi mượn. Không cầm trả ân tình, chỉ cần đến thời hạn trả lại cho các cậu 60 điểm tích lũy là được rồi."
"Đúng vậy." Thận trọng thu hồi giấy nợ, Trần Vũ cầm thẻ sinh viên: "Đi thôi, tới đại sảnh lầu ba, tôi chuyển 50 điểm tích lũy cho các bạn. Giao dịch của chúng ta sẽ kết thúc."
"Được." Trương Yến Yến gật đầu, dẫn theo đồng đội rời đi trước.
"Trần Vũ..." Bát Hoang Diêu muốn nói lại thôi: "Chúng ta làm như vậy có phải là không tốt đúng không?"
"Là không tốt lắm." Trần Vũ gật đầu: "Dù sao thì ai cũng ghét bọn tư bản."
Đoạn Dã nhấc tay: "Nhưng là ai cũng nóng lòng muốn trở thành nhà tư bản."
"Ba!"
Trần Vũ và Đoạn Dã ăn ý vỗ tay.
...
Đi xuống đại sảnh tầng ba ồn ào náo nhiệt, Trần Vũ bước đến một quầy tiếp tân, mở miệng nói: "Tôi muốn chuyển một ít học phần sang cho lớp khác. Tôi nên làm theo quy trình nào? Phải tới đâu để làm?"
"Chuyển học phần?" Nhân viên công tác kinh ngạc: "Chuyển cái gì học phần?"
"Thì là lấy học phần của tôi chuyển cho những lớp khác."
"Cái này. . . Chuyện này là không thể, học phần thì làm sao có thể tùy tiện chuyển được?" Nhân viên công tác dò xét Trần Vũ từ trên xuống dưới: "Học phần là không thể giao dịch với nhau."
"Hả?"
Trần Vũ mộng bức.
Con đường làm giàu của cậu ta còn chưa bắt đầu liền đã kết thúc?
"Tại sao lại không thể giao dịch học phần?"
"Học phần học phần, tên như ý nghĩa, là điểm tích lũy học tập. Nếu thứ này có thể mua bán tùy tiện giữa các học sinh thì làm sao giáo dục được nữa."
"Xong." Đoạn Dã buông tay: "Toi công bận rộn."
Bát Hoang Diêu nhẹ nhàng thở ra.
Cô ấy thực sự không thích cách "vay tiền" của Trần Vũ.
Mà ba người Trương Yến Yến đang chờ ở phía sau thì nhìn nhau vài lần, rồi ngượng ngùng cười vài tiếng.
Họ cũng là sinh viên năm nhất nên không hiểu gì về hệ thống học phần của Đại học Bắc Kinh. Chỉ đành nhún nhún vai, chuẩn bị rời đi. Dù sao thì không cách nào giao dịch điểm tích lũy, thì việc mượn tiền, trả tiền đều là vô nghĩa.
"Chờ chút."
Trần Vũ ngăn cản ba người bọn họ, não bộ nhanh chóng chuyển động: "Bất kỳ hệ thống nào đều có sơ hở. Chờ một chút."
Vừa nói hắn vừa suy nghĩ nhìn xung quanh, ánh mắt nhanh chóng bị màn hình lớn nơi đăng nhiệm vụ thu hút.
Chớp mắt mấy cái, dùng ngón tay gãi gãi sau đầu, quay đầu nhìn về phía nhân viên, ngập ngừng hỏi: "Sinh viên chúng tôi có thể nhận nhiệm vụ, chắc là cũng có thể tuyên bố nhiệm vụ phải không?"
"Tuyên bố ủy thác? Có thể." Nữ nhân gật đầu.
"Nếu như muốn tuyên bố ủy thác trong trường..." Trần Vũ suy tư: "Bao nhiêu tiền mới có thể tuyên bố một nhiệm vụ cấp C?"
"Không được." Người phụ nữ lắc đầu dứt khoát: "Sinh viên trong trường không được phép dùng tiền khi tuyên bố nhiệm vụ. Điều này là để ngăn chặn một số học sinh giàu có đạt được số điểm tích tũy lớn. Dù là những người bên ngoài trường học tuyên bố ủy thác, cũng phải trải qua trường học xét duyệt."
"Không dùng tiền thì dùng cái gì?"
"Sinh viên chỉ có thể dùng học phần để tuyên bố ủy thác trong trường."
Trần Vũ nhìn nhân viên công tác giống như là đang nhìn một kẻ ngu: "Học phần? Đây không phải càng tốt sao?"
Nữ nhân: "..."
"Vậy thì chuyện này càng dễ hơn rồi." Trần Vũ giang hai tay ra, đi đến trước mặt Trương Yến Yến: "Tôi đi tuyên bố một ủy thác trị giá 50 học phần, các bạn đi hoàn thành, coi như là tôi mượn cho các bạn."
"... Phương pháp này mà cậu cũng có thể tìm ra."
"Chuyện này thì có là gì. Tôi dám khẳng định rằng những lớp trên chắc chắn sẽ biết phương thức mua bán học phần này. Hơn nữa chắc là trường học cố ý để lại cái cửa sau này, nếu không thì tại sao học sinh tuyên bố ủy thác lại không cần xét duyệt?"
Vẫy tay, Trần Vũ đi về phía bên phải đại sảnh, khu tuyên bố ủy thác thưa thớt người qua lại, tuyên bố một nhiệm vụ loại vấn đáp.
(Lớp 2 ủy thác vấn đáp tri thức: Thằng em của Trần Vũ rốt cuộc dài bao nhiêu.)
(Nhiệm vụ cấp C)
(50 điểm tích lũy)
Đoạn Dã: "..."
Bát Hoang Diêu: "..."
"Bíp!"
Rút thẻ sinh viên ra và quẹt thẻ, 1.000 điểm ban đầu của lớp 2 ngay lập tức trở thành 950.
"Đi nhận nhiệm vụ đi." Trần Vũ nhìn về phía Trương Yến Yến.
Trương Yến Yến đi lên trước, nhìn thấy bảng mô tả nhiệm vụ, mặt đen lại: "Mẹ nó, đây là loại nhiệm vụ gì vậy?"
"Nhiệm vụ quá đơn giản, nhỡ có người khác nhanh tay nhận luôn thì sao."
"Quá đáng, thật là quá đáng... Chỗ nào có cậu thì chỗ đó thật không hợp thói thường..."
"Nhanh đến' khu vực nhiệm vụ 'bên cạnh để xếp hàng để hoàn thành nhiệm vụ sớm đi. Mọi người đều rất bận rộn."
"Trước tiên thì cậu phải nói cho tôi biết đáp án đã! Làm sao mà tôi biết được thằng em của cậu dài bao nhiêu?"
Trần Vũ: "68 centimet."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận