Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 225: Bát Hoang Diêu (2) Chương 225: Bát Hoang Diêu (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Một giọng nói phát ra ngay lập tức từ đầu bên kia: "Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận. . . Quý khách vui lòng gọi lại sau."
"Trần Vũ! Tôi nghe ra giọng của cậu rồi!"
"A ha ha. Chào buổi sáng thưa thầy."
"Cậu đang làm gì?" Người phụ trách nén giận.
"Tôi đang nghe điện thoại."
"Ta hỏi là cậu đang ở đâu!"
"Kinh Thành."
". . . Trần Vũ, chúng tôi đang làm thủ tục, cậu về đây nhanh lên. Cậu không muốn tham gia đặc huấn ở La Lạp sơn rồi sao? !"
"Không tham gia. Tôi còn có việc."
Người phụ trách cầm điện thoại, trầm mặc một lát, rống to: "Tôi đã báo danh cho cậu rồi! Vé xe cũng đã thanh toán dùm cậu luôn! Giờ cậu nói không đi là sao?"
Trần Vũ: "Vé xe không phải miễn phí sao."
Người phụ trách: ". . ."
Trần Vũ: "Em thực sự có việc phải làm, em sẽ đến trường đúng ngày khai giảng. Bái bai."
Sau đó, cuộc gọi đã bị cúp máy.
Nghe âm điệu bận rộn vang lên bên tai, một cơn tức giận lan tràn khắp cơ thể.
"Trần Vũ! ! !"
"Soạt. . ."
Anh ta gầm lên và đập vỡ chiếc điện thoại.
Người phụ nữ đứng sau quầy: ". . ."
"Đi!" Người phụ trách nghiến răng nghiến lợi: "Đi ra ngoài với tôi, nhất định phải tìm hắn cho bằng được!"
"Đi?" Người phụ nữ không biết từ chỗ nào biến ra một thanh dao rựa lớn* khiêng trên vai: "Nếu không bồi thường cái điện thoại của bà thì mày đừng hòng còn sống mà đi ra khỏi đây. . ."
(*dao này bên mình hình như gọi là mã tấu thì phải)
Đi trên những con phố nhộn nhịp của Bắc Kinh, nhìn thấy dòng người qua lại dày đặc, Trần Vũ hơi có chút cảm thán.
Kiếp trước cậu ta cũng đi Bắc Kinh không ít lần. Nhưng chưa bao giờ thấy được mật độ dân cư đông đúc như lúc vậy.
Mọi con đường, mọi con hẻm, mọi hàng quán đều chật cứng người.
Nhộn nhịp, tam giáo cửu lưu, muôn hình vạn trạng.
"Nếu như thú triều tràn tới, không phòng thủ được. . . Liền triệt để xong đời."
"Tiên sinh chào anh, võ quán Thành Thánh khai trương đại hạ giá." Một cô gái đi tới, đưa cho Trần Vũ hai tờ quảng cáo in một lá cờ đỏ nhỏ.
"Cám ơn." Nhận lấy tờ quảng cáo, Trần Vũ quay đầu nhìn lại bóng lưng duyên dáng của cô gái, lộ ra vẻ mỉm cười: ". . . Cầu trời phù hộ kinh thành đi. Tuyệt đối đừng xảy ra thú triều."
Sau khi vô định dạo quanh một vài con phố, cậu ngồi trong một quán mì đầy ắp khách, tìm một vị trí trong góc và hét lên: "Ông chủ, một tô mì"
"Được rồi, chờ một chút."
"Ừm."
Đặt ba lô xuống, Trần Vũ nới lỏng dây buộc mainboard sau lưng, lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm vị trí của bệnh viện trực thuộc Đại học Bắc Kinh.
Cơm nước xong xuôi, đi dạo một chút, cậu liền chuẩn bị đi tìm Bát Hoang Diêu.
Nhìn xem thân thể của đối phương khôi phục như thế nào và có phản ứng bất lợi đặc biệt nào không.
Cậu ta cần quan sát thêm vài ngày nữa.
Sau khi xác nhận không có vấn đề mới tiêm thuốc cho chị của mình.
"Cũng nên suy nghĩ đến việc mua nhà ở. Theo lý mà nói, nơi này chắc thành phố an toàn nhất thế giới, giá nhà đất chắc chắn sẽ không thấp. Mong rằng số tiền trong tay là đủ. . ."
"Đến đây! Tiên sinh, mì vừa mới làm xong."
Trần Vũ: ". . . Cám ơn, mì rất tươi."
"Không cần khách khí."
Ăn xong một bát mì, Trần Vũ cảm thấy rất đói bụng, nên liền đứng dậy tính tiền, tiếp tục đi dạo Kinh Thành.
Tới gần buổi trưa mới đi tới bệnh viện trực thuộc đại học Bắc Kinh, đến quầy tiếp tân.
"Xin hỏi, có phải Bát Hoang Diêu đang điều trị ở đây không?"
"Chờ chút để tôi kiểm tra." Bác sĩ điền tên vào máy tính, nhấn Enter, gật đầu: "Có. Khu bệnh nặng ở lầu năm. Anh có muốn đi thăm không?"
"Có." Trần Vũ gật đầu.
"Lấy chứng minh thư ra để tôi có thể đăng ký cho anh. Nhưng tốt hơn hết là anh nên liên hệ trước với bác sĩ chủ nhiệm của cô ấy, tôi sẽ gửi số điện thoại cho anh. . ."
Sau một quá trình đăng ký và ký tên phức tạp, Trần Vũ lấy được một số điện thoại và lập tức gọi qua.
"Bíp ---- "
"Tôi là bác sĩ Trần."
"Chào anh, tôi cũng họ Trần, tôi tên Trần Thế Mỹ."
"Trần tiên sinh, có chuyện gì không?"
"Tôi muốn gặp Tần Hương Liên một chút."
Bác sĩ: ". . ."
"Bíp ---- "
Đặt điện thoại xuống, Trần Dư nhìn người phụ nữ ở quầy tiếp tân: "Anh ta cúp máy rồi."
". . . Anh ăn nói như vậy thì anh ta cúp máy là đúng rồi!" Người phụ nữ vỗ trán.
"Ông. . . Ong ong. . ."
Nhưng ngay sau đó, đối phương gọi lại.
Trần Vũ kết nối, đặt ở bên tai: "Tôi là Trần Thế Mỹ."
"Trần tiên sinh, ngài là Trần Vũ sao?"
"Đúng."
"Gia tộc Bát Hoang nói với tôi rằng nếu như là Trần tiên sinh đến, có thể lên thăm Bát Hoang Diêu nữ sĩ."
"Vậy tôi liền lên bây giờ."
"Lên đây đi."
Thu điện thoại lại, Trần Vũ sửa lại khẩu trang rồi nói với người phụ nữ: "Không ai có thể cự tuyệt Trần Thế Mỹ."
Người phụ nữ: ". . ."
. . .
Đi thang máy lên tầng năm.
Bước vào khu bệnh nặng.
Một người mặc áo khoác trắng lập tức nghênh đón, đưa tay: "Chào cậu, tôi là bác sĩ chủ nhiệm của Bát Hoang Diêu nữ sĩ, tôi họ Trần."
"Xin chào. Tôi cũng họ Trần."

Bình Luận

0 Thảo luận