Trung tâm mua sắm, chợ đen, quán cà phê Internet, cửa hàng súng, địa điểm vui chơi giải trí, chỗ nào cũng không bỏ sót.
Cố gắng làm quen với môi trường xung quanh.
Không để lọt bất cứ một thông tin tình báo nào.
Đối với nhiệm vụ này, Trần Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng để thất bại.
Trọng tâm hiện tại là nghiên cứu phương pháp "làm việc" của võ giả và tích lũy kinh nghiệm "lãnh đạo" cho nhiệm vụ tiếp theo.
"Leng keng..."
Không biết đã đi bao xa.
Tiếng đồng xu va đập vào nhau đột ngột truyền vào tai khiến Trần Vũ định thần lại.
Cậu quay đầu nhìn xung quanh và phát hiện đó là một người ăn xin rách rưới với chiếc bát bị vỡ ở tay trái và điện thoại di động ở tay phải, đang cầu xin mình.
"Soái ca, cho ít tiền đi..."
Trần Vũ: "Tôi không có đem tiền mặt."
Người ăn xin lập tức giơ điện thoại lên, trên màn hình lộ ra mã QR: "Có thể quét."
Trần Vũ: "..."
"Tôi đã nửa năm chưa ăn cơm, cho xin ít tiền đi..."
"Nửa năm không có tiền ăn cơm, còn có tiền để chơi điện thoại."
"Cho xin ít tiền đi soái ca..." Tên ăn xin dây dưa Trần Vũ.
Gãi gãi tai, Trần Vũ cũng không muốn dây dưa với một tên ăn mày, liền đưa tay vào trong túi loay hoay một hồi, cuối cùng cũng tìm được một đồng tiền một nguyên, đặt trong chén của đối phương.
"Leng keng..."
Âm thanh đồng xu va vào gốm sứ rất thanh thúy dễ nghe.
Tên ăn mày nhìn tiền xu trong chén, sau đó ngẩng đầu nhìn: "... Ngươi đuổi ăn mày sao?"
Trần Vũ: "..."
"Một khối tiền mà ngươi cũng đưa ra được sao?"
Trần Vũ: "Không cần thì trả lại ta."
"Phi! Thật mẹ nó keo kiệt." Tên ăn mày vặn thân người một cái, hùng hùng hổ hổ trở về vị trí cũ, bắt đầu chơi điện thoại.
Rất nhanh, hắn ta liền cướp được một bao lì xì và hét lên đầy phấn khích: "Cám ơn bao lì xì một xu của ông chủ! Ông chủ rất hào phóng à..."
Trần Vũ: "... Đây mẹ nó không phải là bệnh tâm thần sao."
Rời đi nơi đây.
Cậu ta lại đi dạo gần nửa ngày, xác định rằng mình đã "lộ mặt" đầy đủ ở thành phố Đường, lúc này mới đón xe đến dị cảnh đảo Bồ Đề mà ông chủ khách sạn đã nói.
Không giống với dị cảnh sống dở chết dở của thành phố Thanh Thành.
Nơi này có rất nhiều người đang chen lấn xô đẩy, xếp hàng rất dài.
Từ học sinh trung học cơ sở, trung học phổ thông đến những người lớn tuổi tóc bạc phơ đều cầm tiền mặt chen chúc mua vé.
Xếp ở hàng cuối cùng, Trần nhìn quanh một lượt, vỗ vỗ một người đàn ông ở trước mặt, dò hỏi: "Anh trai, cho thằng em hỏi chút chuyện được không."
"Hử?" Tráng hán quay đầu: "Chuyện gì?"
"Dị cảnh này không thể sử dụng thanh toán trực tuyến sao? Tôi thấy mọi người đều đang cầm tiền mặt."
" Đúng vậy, dị cảnh đảo Bồ Đề chỉ lấy tiền mặt. Bởi vì trên đảo có hai cái thời không môn, không gian đan xen, internet rất không ổn định."
"Hai cái thời không môn?" Trần Vũ kinh ngạc: "Hai cái dị cảnh?"
"Đúng." Tráng hán gật đầu: "Chỉ là một trong hai dị cảnh đó không vào được. Chả có tác dụng gì."
"Vậy hả..."
Tráng hán nhìn Trần Vũ vài lần: "Thực lực chú em thế nào? Vào một mình thôi sao?"
"Khí kình cấp 1.5. Chỉ đi một mình."
"Ghê nhở, vậy chúng ta lập đội đi." Tráng hán chỉ vào mấy người bạn đồng hành trước mặt: "Chúng tôi có bốn người, hai võ kỹ, hai võ pháp, đều có thực lực cấp một. Nếu cậu gia nhập chúng ta có thể đi sâu hơn trong dị cảnh. Cậu không có tiền mặt, chúng tôi có thể mua vé dùm cho cậu."
"Lập đội sao." Trần Vũ chần chờ.
"Không lập đội cũng không có chuyện gì, cậu chuyển tiền cho tôi, tôi đổi tiền mặt dùm cậu."
"Không cần đổi." Trần Vũ khoát tay: "Tôi gia nhập."
"Thống khoái." Tráng hán vỗ vỗ vai Trần Vũ, há mồm cười to: "Tôi tên Đại Hải, chàng trai cậu tên gì?"
"Tôi là Thiểm Điện Cầu."
Đám người: "..."
"Khục, tên rất hay." Đại Hải tránh người ra và chỉ vào những người trước mặt: "Ba người họ chính là đồng đội, mọi người giới thiệu một chút đi."
Người đàn ông gầy gò vẫy gọi: "Chào cậu, tôi tên *, chuyên ngành võ kỹ."
Tên mập gật đầu: "*, chuyên ngành võ pháp, hợp tác vui vẻ."
Người phụ nữ cuối cùng: "**, chuyên ngành võ pháp, tiểu soái ca một hồi kết bạn Wechat nha!"
Loại thành viên lâm thời kết nhập một tiểu đội là phi thường phổ biến ở trong những võ giả "Hoang dại".
Nếu như hợp tác suôn sẻ, sau này sẽ là một đội nhóm lâu dài.
Còn hợp tác không thuận lợi, cũng tốt tụ tốt tán.
Dã ngoại, dị cảnh, đều là những khu vực cực kỳ nguy hiểm, thành lập đoàn đội sẽ có năng lực sinh tồn và năng lực chiến đấu tốt hơn là solo một mình...
Đội ngũ thành lập và phân công trách nhiệm tương ứng cho mỗi người, Đại Hải quay đầu thọc Trần Vũ, thấp giọng nói: "Người anh em, nghe giọng của cậu giống như là từ nơi khác đến phải không?"
"Đúng vậy. Từ nơi khác tới."
"Vậy cậu hãy nghe lời khuyên của tôi, khi chúng ta rời đi dị cảnh, tự mình thu dọn đồ đạc, rời khỏi thành phố Đường càng sớm càng tốt."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận