Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 300: Cứu viện (2)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Trần Vũ giậm mạnh cả hai chân, phóng nhanh về phía trước, và bao phủ nhóm oán linh này trong phạm vi của võ kỹ.
Nhưng mà nhóm oán linh nhóm này lại không bị bất kỳ tổn thương nào, trong nháy mắt đã chạy trốn không tung tích...
"Không được."
Thu hồi võ kỹ, Trần Vũ nhíu mày.
Chiêu "Hấp lực" này, chỉ nhằm vào khí kình. Mà oán linh lại không thuộc về không thuộc về hệ thống khí kình trong thế giới thực, cho nên "Tự Động Bất Diệt Bạo Thể" không có hiệu quả đối với bọn chúng.
"Bịch."
Đặt mông ngồi dưới đất, Trần Vũ bực bội vò đầu.
"Oán linh không có khí kình, nhưng có thể hút thần..."
"Vậy thì chúng nó tuyệt đối có quan hệ với tinh thần. Phương diện tinh thần lại là chuyên ngành của võ pháp sư..."
"Nếu không..."
"Hỏi Đoạn Dã thử xem?"
Sau khi nghĩ đến đây, Trần Vũ không chút chậm trễ, vừa ngồi xuống, lại đứng lên, bùng nổ khí kình quay trở về con đường ban đầu.
"Ầm!"
"Phanh phanh..."
Bởi vì không cần lo lắng về việc "Tùy tùng" sau lưng đuổi không kịp, Trần Vũ đã tăng tốc độ đến cực hạn, một đường phóng như thiểm điện, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Lộ trình mất năm, sáu tiếng chỉ cần chạy hai giờ là xong.
Khi đến trước sân gần Thời không môn, Trần Vũ sửng sốt.
Chỉ thấy sân này khi trước vẫn ồn ào và đông đúc mà giờ này lại vắng vẻ.
"Cái đếch gì thế?"
Nhìn lên mặt trời trên bầu trời, Trần Vũ hơi ngẩn ra.
Đã gần đến buổi sáng, trời đã sáng rõ, dù cho có ít người đến, thì cũng không có khả năng một bóng người cũng không có.
Nghĩ nghĩ lại, cậu bắt đầu cảm thấy không ổn.
"Sặc!"
Rút trường kiếm ra, Trần Vũ hạ thấp trọng tâm cơ thể, thận trọng đi xung quanh một vòng, sau khi xác định không có bất kỳ người nào, sau đó mới thận trọng đi tới thời không môn.
Lực hút mãnh liệt và xoay tròn.
Máu trong toàn bộ cơ thể của Trần Vũ như bị hút về phía trước, sống lưng lạnh toát.
"Chẳng lẽ..."
"Là mình ở trong không gian ý thức mấy năm thì thế giới hiện thực cũng đã trải qua mấy năm? Thậm chí mấy chục năm rồi sao?"
"Đù móa đừng có dọa em nha đại ca..."
Nuốt một ngụm nước miếng, Trần Vũ nắm chặt thanh trường kiếm, hít thở sâu một lúc lâu, mới ngập ngừng bước ra một bước...
"Bạch!"
Cả người bị hút vào đó ngay lập tức.
Sau một thời gian ngắn không trọng lượng, Trần Vũ đã trở lại thế giới thực.
Hội trường trống trải lộn xộn.
Tài liệu, hóa đơn và các túi bao bì vương vãi khắp nơi, cho thấy một cảm giác hoang tàn.
Tâm tình chìm xuống, Trần Vũ cúi người cầm kiếm vươn tay chạm vào gạch đá cẩm thạch trên mặt đất: "Không có nhiều bụi, không sao cả. Chắc không phải là mấy năm sau..."
"Nhưng..."
"Người đi đâu hết rồi?"
Đứng thẳng người, cậu ta chậm rãi bước ra khỏi đại sảnh, đi qua phòng cách ly, tiến vào quảng trường của dị cảnh. Trước mặt cậu, vẫn không có một bóng người.
Kể cả phòng bán vé.
Chỉ có một cơn gió bắc xào xạc, thổi bay những cọng cỏ và chai rỗng.
"Sặc."
Cắm trường kiếm vào, Trần Vũ một cái chai rỗng, bên trong đổ ra mấy giọt nước, cả người đã ngơ ngác đến cực điểm.
Lấy điện thoại ra, pin còn 45% nhưng tín hiệu là 0.
"Bang lang."
Ném bay chai nước, cậu bước nhanh hơn, bước đến cánh cổng đóng chặt trước quảng trường, kiểm tra trái phải vài lần rồi đưa tay ra gõ.
"Thùng thùng."
"Ai?"
Ngoài cửa truyền đến một tiếng quở trách khẩn trương: "Ai ở bên trong?"
Nghe thấy giọng nói, Trần Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Tôi là khách vào dị cảnh."
"Bên trong còn có người? !"
"Sao lại không thể có người? Nói cái đếch gì thế?"
"KÍTTT... Dát..."
Cánh cửa kim loại từ từ mở ra.

Bình Luận

0 Thảo luận