"Bác sĩ Trần, anh xác thực rất biết cách làm người!" Trần Vũ giơ ngón tay cái lên.
Hai người bước ra khỏi khu nội trú, Trần Vũ tình cờ nhìn thấy thằng trẻ trâu đang ngồi xe lăn trong sân, thản nhiên hỏi: "Bác sĩ Trần, đứa nhỏ đó tên là Vương Bính Bính phải không?"
"Đúng."
"Cậu ta bị bệnh gì mà phải nhập viện vậy? Tôi thấy cậu ta có tinh thần rất tốt."
"Thằng nhóc đó sao." Bác sĩ Trần liếc nhìn cậu bé: "Nó không phải là bệnh nhân, nó chỉ là một vật thí nghiệm của khoa nghiên cứu kế bên mà thôi."
"Vật thí nghiệm là gì?" Trần Vũ sững sờ.
"Nếu như cậu không hiểu... Vậy thì tốt nhất là đừng nên biết." Bác sĩ Trần mỉm cười vỗ vỗ vai Trần Vũ.
Sau khi lấy được số liệu chi tiết về việc khôi phục khí hải và báo cáo kiểm tra y tế trong vòng một tháng, Trần Vũ cáo biệt với Bát Hoang Diêu và quay trở về trường học.
Lúc này, không còn bao lâu nữa liền khai giảnh.
Trong tòa nhà ký túc xá cũng dần dần xuất hiện nhiều bóng người.
Tất cả đều là sinh viên năm nhất!!
Đi thang máy lên tầng mười, Trần Vũ chào hỏi với những người trong hành lang dù là có quen biết hay không, bước đến phòng ngủ số 03, lấy chìa khóa ra, mở cửa.
Nhưng còn chưa đi vào, một lời chào thân thiện vang lên từ phía sau: "Xin chào, bạn học."
Trần Vũ quay đầu nhìn một cái, phát hiện là một thanh niên có kiểu tóc húi cua: "Xin chào."
"Tôi tên là *, mới vừa vào trường, tôi ở phòng 04 đối diện với cậu." Người thanh niên gật đầu và bắt tay với Trần Vũ.
"Ồ, tôi là Trần Vũ. Cậu ở phòng 04 hả? Vậy sau này chúng ta ở đối diện với nhau rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, cho nên tôi đến để làm quen. Về sau chúng ta chính là hàng xóm, nhận biết một chút."
"Nhất định, bà con xa không bằng láng giềng gần." Trần Vũ khách sáo một phen, chỉ vào trong phòng: "Vậy tôi đi vào trước. Hẹn gặp lại."
"Đừng, lão ca." Người thanh niên nắm lấy Trần Vũ, xoay người sang ngang, chỉ vào phòng mình: "Có thấy người ở bên trong không? "
"Nhìn thấy, thế nào?" Trần Vũ nghi hoặc.
"Đó là cha tôi, đang dọn dẹp phòng dùm tôi."
"Ồ, vậy thì cho tôi gửi lời hỏi thăm đến chú."
"Không không không." Thanh niên xua tay: "Tôi không phải là đang giới thiệu hai người với nhau. Tôi chủ yếu là muốn nói, lát nữa tôi và cha mình sẽ đi đến phố đèn đỏ tìm vài em để thư giãn một chút, cậu có muốn đi chung không?"
"Tôi còn có việc, nên sẽ không... Chờ chút?" Trần Vũ sững sờ nhìn về phía người thanh niên, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông trung niên trong nhà: "Các người... Cùng đi đâu?"
"Đi phố đèn đỏ à."
"Đi. . . Đi phố đèn đỏ làm gì?"
"Tìm em gái để qua đêm."
"..." Trần Vũ ngạc nhiên tại chỗ: "Cậu... Mang cha mình, đi chơi?"
"Đúng vậy." Thanh niên gật đầu: "Cha tôi nuôi tôi không dễ dàng, vất vả hơn nửa đời người, để tôi có thể được nhận vào Đại học Bắc Kinh. Tôi phải báo đáp ông ấy."
"Cậu đền ơn cho cha mình, vậy mẹ cậu thì làm sao bây giờ? Trả thù hả?"
"Chờ lần sau nàng đưa tôi tới trường, tôi lại tìm một nơi để đền ơn nàng là được."
"... Khá lắm, "cảm động Trung Quốc" nếu như kỳ sau không có cậu thì tôi sẽ không thèm xem nữa." (một game show của trung quốc.)
"Cậu khoa trương rồi, đây đều là tôi nên làm. Đi đi? Cùng nhau chơi?"
"Không chơi được. Các người từ từ chơi đi..."
Phất phất tay, Trần Vũ vào nhà đóng cửa lại, chặn đối phương ở bên ngoài.
"Cuộc sống đại học đầy màu sắc này..." Cậu tặc lưỡi: "Sắc (sai) nhi cũng quá thất bại."( 色(sai)儿也太黄了,nguyên văn của nó, ta chả hiểu gì)
Khóa chặt cửa, ngồi trước bàn sách.
Trần Vũ mở hồ sơ túi, lấy ra những tài liệu dày cộp trong đó và xem từng trang.
Nhất là số liệu về khí hải của Bát Hoang Diêu, càng là xem từng câu từng từ.
Khi gặp các thuật ngữ chuyên ngành mà cậu không biết, liền sử điện thoại tìm kiếm trên mạng.
Không hiểu công thức, tìm các video giải thích.
Phải mất hai giờ mới có thể đọc hết tất cả các tài liệu này.
"Hô..."
Đặt tờ báo cáo cuối cùng xuống, Trần Vũ Trần Vũ xoa xoa thái dương, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sự thật chứng minh, sau khi Bát Hoang Diêu tiêm vào dung dịch pha loãng T • D không những không có phản ứng bất lợi nào trong cơ thể mà còn khỏe hơn trước rất nhiều.
Đặc biệt là công năng của tim và phổi, thay cũ đổi mới, theo phân tích của nhóm bác sĩ Trần, tăng ít nhất là 43%.
Mặc dù dữ liệu thể chất chi tiết hơn còn phải đợi đến sau khi xuất viện tiến hành một cuộc kiểm tra thể chất toàn diện. Nhưng chỉ từ trước mắt đến xem, thể chất của Bát Hoang Diêu được xưng tụng là người đồng lứa số một.
... Ngoại trừ hắn Trần Vũ.
"OK, hẳn không có bất kỳ vấn đề gì."
"Bốp" một tiếng chắp tay trước ngực, Trần Vũ duỗi lưng một cái, lấy điện thoại di động ra và bấm số điện thoại nhà.
"Bíp ---- "
Sau ba giây, cuộc gọi được kết nối.
"Alo? Tiểu Vũ hả?" Trần mẫu âm thanh.
"Vâng, là con."
"Ở trường như thế nào rồi? Thích ứng chưa?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận