Để bọn họ hiểu rằng, võ đạo giới rất nguy hiểm...
Sau khi tầng một được ốp bằng Bánh Trướng Thạch, ông ta nhảy lên tầng hai và tiếp tục dán.
Sau đó là tầng thứ ba, tầng thứ tư, tầng thứ năm... Thẳng đến tầng thứ bảy.
"Cửa tháp bị khóa, muốn thuận lợi leo lên đỉnh tháp, thì chỉ có thể bò từ ngoài vào. Còn phải chú ý đến 'Địa lôi trận' của ta, có thể leo lên được không đây... Chậc chậc."
"Liền xem bản lãnh của các cậu rồi."
Vỗ vỗ bụi trên tay, ông ta hài lòng gật đầu, sau đó biến mất không còn tung tích.
...
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Sau khi rửa mặt, Trần Vũ đứng trước gương, cẩn thận quan sát khuôn mặt của mình.
Hơn một tháng trôi qua.
"Sắc tố đen" trong cơ thể của cậu ta đã tiêu hóa gần hết. Ngoại trừ một phần tĩnh mạch trên cổ còn sót lại, diện mạo đã trở lại bình thường. Hi vọng đồng đội sẽ là hai cô em xinh tươi... Hắc hắc hắc hắc hắc."
Hiếm khi xỉa răng bằng chỉ nha khoa, Trần Vũ chải một kiểu tóc ưng ý, đeo thanh trường kiếm mainboard BB trên lưng rồi đi ra ký túc xá.
Trên hành lang, các tân sinh viên khác khi nhìn thấy Trần Vũ thì chào đón nhiệt tình.
"Trần ca."
"Chào Trần ca."
"Chào buổi sáng."
"Trần ca đi đâu vậy?"
Từ khi thân phận Trạng Nguyên của cậu ta lộ ra ánh sáng, địa vị của cậu ta ở mười tầng cũng liền tăng vụt lên.
Quả thật, có thể đi vào đại học Bắc Kinh đều là thiên chi kiêu tử.
Nhưng Trạng Nguyên dù sao cũng là đứng đầu trong "Chuỗi thức ăn " ở trường cấp 3, dù là tiến vào đại học thì vẫn còn sót lại một chút uy danh...
Sau cuộc gặp gỡ lịch sự với các "bạn cùng phòng", Trần Vũ đi thang máy rời khỏi tòa nhà ký túc xá và đến tháp An Ninh mà phụ đạo viên đã nói..
Đại học Bắc Kinh chiếm một diện tích rất lớn.
Nói là trường học nhưng nó giống như một danh lam thắng cảnh cao cấp hơn.
Đi dọc theo con đường hơn mười phút, Trần Vũ lờ mờ nhìn thấy một tòa tháp đá bảy tầng.
"Chắc là nơi này."
Tăng tốc bước chân, cậu ta chạy ba chân bốn cẳng rất nhanh liền tới bên dưới tháp, sau đó liền phát hiện cổng tháp đã bị khóa chặt.
"Hả..."
Trần Vũ lùi về phía sau mười mấy bước, nhìn lên đỉnh tháp, vẻ mặt khó hiểu: "Không phải nói là tập hợp ở đỉnh tháp sao? Cửa bị khóa thì làm sao đi vào?"
"Ha ha..." Trong bụi cỏ phía xa, người đàn ông to lớn giơ ống nhòm lên, giễu cợt:"Tên này chính là Trần Vũ sao? Trạng Nguyên thành phố Thanh Thành được mệnh danh là thể chất vô song. Cũng không biết là có thể chịu được mấy vụ nổ..."
Lấy điện thoại di động ra, Trần Vũ tìm thấy một bức ảnh chụp tháp An Ninh trên Baidu, rồi so sánh với bức ảnh trước mặt: "Đúng vậy, chính là tòa tháp này. Cánh cổng tại sao lại bị khóa?"
Hai tay đút túi quần, vòng qua tháp An Ninh, nhưng không tìm thấy lối vào khác, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên vỗ tay: "Hiểu rồi, đây là khảo nghiệm sao?"
"U ha ha, xem ra cậu ta đã đoán ra." Trong bụi cỏ, đại hán đắc ý: "Trí thông minh cũng được đó. Tiếp theo, đến lúc kiểm tra thực lực của cậu rồi. Leo lên đi! Thiếu niên..."
Hắn chưa kịp nói xong thì đã thấy Trần Vũ rút một thanh trường kiếm, gọn gàng một nhát chém.
"Đang!"
Ổ khóa lớn bị đứt.
Nụ cười trên gương mặt người đàn ông chợt tắt...
Đại hán: "? ? ?"
"Soạt."
Vứt ổ khóa, Trần Vũ mở cửa và nghênh ngang đi vào với thanh kiếm của mình..
Đại hán: "..."
"Bang!"
Đại hán bỗng nhiên ném đi ống nhòm trong tay: "Đ-t mẹ, đây đéo phải là đang ăn gian sao? !"
...
Tiến vào trong tháp,
Trần Vũ tay cầm trường kiếm, thận trọng bước lên phía trên.
Nhưng thật không ngờ là ngoại trừ ổ khóa trên cánh cửa, cậu không gặp trở ngại nào và thuận lợi tiến lên đỉnh của tòa tháp bảy tầng.
"... Liền cái này?"
Cắm thanh trường kiếm trở lại mainboard sau lưng, Trần Vũ nhíu mày: "Khảo nghiệm chỉ có một ổ khóa thôi sao? Thằng ngốc nào thiết kế vậy?"
"..."
Đại hán đi theo sau lưng nghe được câu này, toàn thân chấn động.
Trần Vũ quay đầu: "Hả?Sau lưng có người sao?"
"... Có."
Nửa ngày, đại hán mở miệng: "Ta."
Nói xong, ông ta bước lên tầng bảy và lộ ra một nụ cười miễn cưỡng với Trần Vũ: "Xin chào, Trần Vũ."
"Anh học cùng lớp với tôi hả? Ừm... hơi già một chút."
"... Tôi là nhân viên an ninh của cậu."
"Ồ. Vậy hai đồng đội khác của tôi có ở đây không?"
"Không có. Cậu là người thứ nhất."
"Tôi đến sớm." Trần Vũ gật đầu nhìn phong cảnh dưới tháp, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, lúc nãy khi tôi lên tháp, tôi phát hiện cổng tháp đã bị khóa. Là anh đã khóa nó sao?"
Đại hán: "... Không phải."
"Há. Tôi còn tưởng rằng là có người cố tình thiết kế chướng ngại vật." Trần Vũ cười ra tiếng: "Cũng đúng, làm gì có nhân tài nào ngu ngốc đến nỗi thiết kế một cái ổ khóa làm chướng ngại vật."
Đại hán: "..."
"Sao anh không cười?"
"A? A, ha ha ha, thật có ý tứ. Ha ha ô ô ô..."
"Anh thật thú vị." Trần Vũ tiến lên vỗ vỗ vai người đàn ông vạm vỡ: "Cười như muốn khóc vậy."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận