"Không được." Trần Vũ thẳng thừng từ chối: "Tôi còn rất tỉnh táo, cậu ngủ một mình đi."
"Thể chất của cậu thật là... Chậc, thật ghen tị. Về sau khi cậu tìm bạn gái, nhất định phải tìm người có sức bền một chút."
Trần Vũ: "..."
Chỉ mới một phút thì tiếng ngáy nhẹ của Đoạn Dã đã vang lên trong lều.
Nhún vai, Trần Vũ rời khỏi khu vực lều trại, ngẫu nhiên tìm một chỗ không có người, châm một điếu thuốc, nhìn qua ánh đèn và bóng tối giao nhau ở nơi xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Thuốc lá, hút hết điếu này đến điếu khác.
Khi hộp thuốc đã cạn, Trần Vũ nằm bẹp trên mặt đất, nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Đông..."
"Thùng thùng..."
Tuy nhiên, khi màn đêm tối dần và xung quanh trở nên yên tĩnh hơn, Trần Vũ với năm giác quan nhạy bén của mình, đột nhiên nhận thấy một sự rung động nhẹ dưới người mình.
"Hả."
Nghi ngờ đứng dậy, chúi tai xuống đất, cẩn thận lắng nghe.
"Đông..."
"Đông đông đông..."
"Đây là âm thanh của máy móc đang đào đất?" Trần Vũ nhíu mày một cái, lấy điện thoại ra xem thời gian.
Tối, 8 giờ 58 phút.
"Đông. . . Thùng thùng..."
Sự rung động dường như mạnh hơn.
Vô hình, cậu cảm thấy một cơn ớn lạnh bao trùm khắp cơ thể, da gà nổi lên từng lớp.
"Có điều gì đó không đúng..."
Đột nhiên nhảy dựng lên, Trần Vũ nhìn xung quanh và phát hiện có hai mảnh sắt, đâm thật mạnh vào tai trái của mình!
"Đang!"
Tia lửa tung tóe!
[ Khiếm thính: thính giác tạm thời ở tai trái +247; nghe ở tai trái +3]
Thừa dịp đôi tai đang râm ran, Trần Vũ lại ấn tai trái xuống đất.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây...
Trần Vũ sắc mặt như tro tàn.
"Không có khả năng..."
"Thùng thùng. . ."
"Rống. . ."
Bên dưới mặt đất, ngoài những rung động không rõ, còn có tiếng gầm rú của dã thú.
"Đây là. . ."
Trần Vũ mặt xám như tro: "Dị thú. . ."
"Bên dưới thành thị vẫn còn có dị thú? !"
Đứng hình tại chỗ một lúc, cậu đột ngột đứng dậy, vừa chạy nhanh về phía khu phòng trọ, vừa lấy điện thoại di động ra, run rẩy tìm kiếm số điện thoại của Trương Thiết.
"Dị thú đến rồi! Tất cả mọi người mau dậy đi! Dị thú nhanh tới rồi!"
Điều động khí kình, Trần Vũ hét lên một tiếng như một con sư tư đang rống, rồi sau đó đá một cước vào lều vài của Đoạn Dã.
"Soạt."
Lều vải bị chia năm xẻ bảy, lộ ra Đoạn Dã đang ngủ bên trong.
Chậm rãi mở mắt ra, Đoạn Dã mơ mơ màng màng đảo mắt một vòng: "Em. . . Em không thích mạnh bạo như vậy."
"Ngủ con mẹ gì nữa, mau dậy đi! Dị thú sắp tới rồi."
"Dị thú?"
Đoạn Dã giật mình, vội vàng kéo áo khoác khoác lên người mình: "Dị thú gì? Lại có những dị thú khác nữa sao?"
"Có, ở bên dưới mặt đất! Sắp chui ra rồi."
Khi đang nói chuyện, cuộc gọi đến Trương Thiết đã được kết nối, không đợi đối phương nói chuyện, Trần Vũ lập tức hét to: "Thiết ca, anh nhanh đi thông báo cho chính phủ và sở cảnh sát rằng dị thú sắp tới rồi! Ở ngay dưới mặt đất! Đợt thứ hai!"
"Cái gì? !" Trương Thiết chấn kinh.
Nhưng anh ta cũng không hỏi việc này là thật hay giả.
Loại vấn đề quan trọng này, chỉ cần là người không bị bệnh thì sẽ không nói dối.
Thế là, Trương Thiết quả quyết hồi phục: "Tôi biết rồi, các cậu chú ý an toàn, tôi sẽ liên hệ với bên trên."
"Bĩp ---- "
Điện thoại bị cúp máy.
Trần Vũ cất điện thoại, đá vào lều bên cạnh: "Mau dậy đi!"
Đoạn Dã bên cạnh cũng phản ứng rất nhanh, cậu ta cũng đi lật tung mấy cái lều trại: "Đừng ngủ nữa! Tất cả dậy hết đi. . ."
Không bao lâu, sự hỗn loạn do hai người gây ra đã lan khắp toàn trường.
Nghe thấy từ "dị thú", ngay cả những người cứu hộ vừa mới tỉnh dậy cũng lập tức tràn đầy năng lượng, tập hợp thành "thế lực lớn", sau đó tiếp tục đánh bay những chiếc lều khác.
"Ô ô ô ---- "
Cùng lúc đó, phía Trương Thiết cũng đã báo cáo xong sự việc, cả thành phố lập tức vang lên tiếng báo động phòng không thê lương.
"Tất cả mọi người sơ tán." Đứng ở một trong những điểm cao nhất, Trần Vũ hét lên và ra lệnh: "Hãy đến khu vực thảm họa! Nó đã bị tấn công bởi bị thú rồi. Không thể bị tấn công lần thứ hai đâu, đều đi đi! Nhanh lên!"
"Ba!"
Bên cạnh, Đoạn Dã chắp tay trước ngực, điều động khí kình, phóng ra một quả cầu lửa lớn trên không trung, kéo căng quả cầu lửa thành một mũi tên lớn, chỉ về hướng khu vực bị thảm họa.
Những người hoảng sợ được sự chỉ dẫn và nhao nhao bỏ chạy.
"Đoạn Dã, cậu cũng đi đi, quá nguy hiểm."
"Nói nhảm gì vậy? Tôi là người sợ chết sao?" Nói xong, Đoạn Dã bật người dậy bỏ chạy mấy trăm mét về phía khu vực thảm họa, hét lớn: "Tôi nhất định phải sát cánh cũng với cậu. Nhưng là một pháp sư, rời khỏi tiền tuyến cũng là hợp lý."
Bỏ qua mấy lời xàm lông của Đoạn Dã, Trần Vũ Trần Vũ rút trường kiếm ra, đặt tai xuống đất lần nữa, lắng nghe sự chuyển động của mặt đất.
"Thùng thùng. . ."
Âm thanh va chạm rõ ràng hơn.
"Đến rồi." Ra hiệu với Đoạn Dã ở đằng xa, Trần Vũ chổng mông lên, áp mặt xuống đất, di chuyển nhanh, tìm kiếm vị trí gần nhất của nguồn âm thanh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận