Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 212: Đột kích (3) Chương 212: Đột kích (3)

Ngày cập nhật : 2025-10-18 07:42:58
Hai mắt lòi ra, đồng tử dần dần phóng đại, bóng tối lan tỏa, tràn ra toàn bộ thế giới của tên võ giả...
...
Trong doanh trại, trong xe khách nhóm A.
Trần Vũ và Đoạn Dã cuối cùng cũng uống hết hai chai rượu.
Đoạn Dã có mấy phần men say, nằm nghiêng trên ghế, vẫn đang lẩm bẩm về chuyện của Hạc Thành.
Trần Vũ vừa nghe vừa lấy điện thoại ra, mở ra Bilibili, chuẩn bị lướt video.
"Hử?"
Sau khi chạm vào màn hình vài lần, cậu ta nhíu mày.
Không có mạng.
"Không nên à? Không phải đoàn xe đã nói là có máy phát tín hiệu sao?"
"Làm sao vậy?" Đoạn Dã híp mắt lại gần, trên người toàn mùi rượu.
"Không có mạng?"
"Hả? Ta nhớ ra rồi. . . Tôi nhớ khi mà thú triều lao tới, Hạc Thành chúng tôi cũng không có mạng." Đoạn Dã vò đầu, liếm liếm cái lưỡi hơi to: "Có phải là thú triều đến rồi không?"
"Đừng có nói hươu nói vượn." Trần Vũ đẩy cậu ta ra, lắc lắc điện thoạichăm chú quan sát: "Tín hiệu mạng đã mất, tín hiệu cuộc gọi thông thường cũng mất luôn."
"ĐKM! ĐKM!" Đoạn Dã lập tức tinh thần: "Là thú triều! Thú triều đến rồi!"
"Thú triều?" Cán bộ tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh lập tức đứng dậy nhìn Đoạn Dã: "Em đang nói cái gì?"
Tiếng động này khiến nhiều sinh viên trên khoang hành khách thức giấc.
"Đừng nghe cậu ta nói nhảm." Trần Vũ giơ lên điện thoại: "Chỉ là không có mạng internet."
"Thiết bị phát sóng của đoàn xe có lúc cũng sẽ bị lỗi, không có mạng là chuyện bình thường." Người phụ trách nghiêm túc nhìn chằm chằm Đoạn Dã : "Thú triều là chuyện rất nghiêm túc, Đoạn Dã, cậu hãy cẩn trọng với lời nói của mình. Hiện tại cậu đã là học sinh của Đại học Bắc Kinh. Lời nói và việc làm cũng đại diện cho Đại học Bắc Kinh ..."
Trần Vũ ngắt lời: "Internet bị mất thì rất bình thường. Nhưng tín hiệu cuộc gọi cơ bản nhất cũng bị mất, có gì đó không ổn."
"Tín hiệu điện thoại cũng mất rồi?" Người phụ trách sững sốt.
Các học sinh còn lại đều lấy điện thoại di động ra để kiểm tra.
"Không có."
"Lão sư, của em cũng mất mạng rồi."
"Của tôi là điện thoại vệ tinh, cũng bị mất luôn..."
"..."
Không khí trong khoang xe khách bỗng nhiễn tràn đầy lạnh lẽo.
Trần Vũ mí mắt phải chớp chớp, để điện thoại di động xuống, nắm mainboard lên.
"Hừm, xem một chút liền biết chứ gì." Đoạn Dã ngáp một cái, cầm lấy tấm thép trên cửa kính xe, chậm rãi nhấc lên.
"Đừng nhúc nhích!" Trần Vũ hô to.
"Không có việc gì." Đoạn Dã liếc mắt nhìn ra phía ngoài: "Không phải là thú triều, bên ngoài chỉ là pháo hoa mà thôi."
"Pháo hoa?" Trần Vũ cũng nghiêng người, nhìn thấy bên ngoài thi triển võ pháp với đầy đủ màu sắc, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại: " Con mẹ nó đây là đánh nhau đó!"
"Xoành xoạch xoành xoạch..."
Một giây sau, một loạt tiếng bước chân từ bên ngoài xe truyền đến.
"Có người lên xe!"
"Có người lên xe!"
Trong chớp mắt, Trần Vũ phản ứng nhanh nhất, hai chân đạp mạnh lên mặt đất, ngã nhào đến trước cửa xe, và khóa cửa lại.
Lập tức, cậu ta lăn đến góc khuất của toa xe, gầm nhẹ: "Đừng nói chuyện, nằm xuống."
Tất cả hành khách bao gồm cả người phụ trách tuyển sinh đều nghe theo chỉ dẫn của cậu ta, lần lượt nằm rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
Đoạn Dã lung la lung lay đứng dậy, đi đến bên cạnh Trần Vũ, rút ra một khẩu súng lục từ bên hông.
"A..."
"Ngô ngô..."
Hai tiếng hét yếu ớt phát ra từ bên ngoài khoang hành khách.
Trần Vũ cùng Đoạn Dã liếc mắt nhìn nhau, đều đoán được tài xế và nhân viên soát vé ở bên ngoài hẳn là dữ nhiều lành ít...
"Cùm cụp..."
Tay nắm cửa bị vặn. Nhưng vì cửa đã được Trần Vũ đóng lại nên không mở được.
Mọi người trong xe đều ngừng thở theo bản năng.
"Cùm cụp cùm cụp..."
Tay nắm cửa bị vặn thêm mấy lần, liền yên tĩnh lại.
Trần Vũ úp lỗ tai xuống sàn, lắng nghe nửa phút, làm ra điệu bộ: "Đi hết rồi."
Thấy vậy, mọi người thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức.
Nhưng sau đó, một cảm giác không trọng lượng từ trên xuống dưới lan ra khắp toàn bộ cỗ xe.
"Cái này. . . Đây là..." Vẻ mặt của nhân viên tuyển sinh kinh ngạc: "Làm sao vậy?"
Đoạn Dã tiến đến bên cửa sổ, thận trọng đẩy tấm thép, nhìn thấy cảnh vật ngoài cửa sổ, kinh ngạc suýt chút nữa tỉnh rượu: "Má! Chúng ta lên trời rồi!"
Trần Vũ tiến tới nhìn một cái, sau đó nhìn lại mọi người: "Cậu ta nói không sai, chúng ta đang lên trời."
Đám người ngốc trệ trong chốc lát rồi tản ra, từng người đẩy tấm thép trên xe, và nhìn thấy toàn bộ chiếc xe khách đang bay lên trời, và di chuyển về phía xa với tốc độ cao.
Ở bên cạnh, bọn họ còn có thể nhìn thấy một cái "Cá mè một lứa."
Xe của trường Thanh Hoa, cũng đang bay...
" Mục tiêu của kẻ tấn công là chúng ta, không phải đoàn xe." Nhìn chiến trường bên dưới còn đang chém giết nhau, Trần Vũ cầm mainboard trên lưng ra, rút trường kiếm, ngữ khí trầm thấp phát ra dưới lớp khẩu trang: " Chúng ta nên tìm cách bỏ trốn."
"Hả?" Đoạn Dã bên cạnh đột nhiên chú ý tới một chi tiết, chỉ vào khẩu trang của Trần Vũ nói: "Cậu luôn đeo theo khẩu trang, là làm sao uống rượu được?"

Bình Luận

0 Thảo luận