Sau hơn mười phút, các món ăn đã đến.
Đoạn Dã cũng đã trở lại, xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, cùng Trần Vũ tranh giành mỹ thực trên bàn.
Bát Hoang Diêu thì quy quy củ củ tay cầm dao nĩa, cắt miếng bít tết một cách tao nhã, cho vào miệng anh đào nhỏ, và từ tốn nhai.
"Nhìn xem A Diêu rồi nhìn lại mình đi, giống như một người không có giáo dưỡng." Trần Vũ khinh thường nhìn Đoạn Dã: "Thật là xấu hổ khi làm bạn với cậu."
"Cậu thì giáo dưỡng chắc, giáo dưỡng của cậu đâu lấy ra tôi xem nào..." Đoạn Dã miệng đầy thức ăn, mơ hồ nói.
"Được rồi, hôm nay tôi phải dạy dỗ cậu một khóa mới được."
Đứng người lên, Trần Vũ kéo Bát Hoang Diêu đang ngơ ngác lên, chậm rãi nói: "Trong ẩm thực phương Tây, đầu tiên là phải tuân theo nghi thức, đó chính là ưu tiên phụ nữ. Trước hết phải để phụ nữ ngồi xuống, rồi thì những ông lớn như chúng ta mới được ngồi."
Bát Hoang Diêu: "Tôi. . . Tôi đã ngồi xuống rồi."
"Không sao." Trần Vũ mỉm cười: "Ngồi lại đi."
"..."
Đợi Bát Hoang Diêu ngồi xuống.
Trần Vũ mới ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Đoạn Dã: "Thứ hai, trong ẩm thực phương tây, khi ăn đồ ăn, phải ăn từng miếng một."
"Ăn từng miếng một..." Đoạn Dã nuốt xuống đồ ăn, trên mặt tràn đầy tò mò.
"Đúng." Trần Vũ gật đầu cầm nĩa lên, đâm chéo xuống một góc 135 độ vào một ổ bánh mì, phương pháp này có tên gọi là "nhuận thổ", sau đó phết một lớp bơ, rồi giải thích: "Ăn từng miếng một ý là nuốt nguyên một miếng vào miệng."
Sau đó, cậu ta nhét cả miếng bánh mì vào miệng.
"Leng keng..." Bát Hoang Diêu trợn mắt hốc mồm, dao nĩa trong tay đều rơi xuống.
Mà Đoạn Dã thì hai mắt tỏa sáng, vỗ tay liên tục: "Thì ra là như vậy..."
"Không có gì." Trần Vũ mơ hồ gật đầu.
Miếng bánh mì này quá lớn nên cậu ta không cắn được.
Đoạn Dã "Nâng" nĩa của mình lên, bắt chước theo phương pháp của Trần Vũ, xiên một miếng bò bít tết, nhét vào miệng và nhai thật mạnh.
Nước thịt men theo khóe miệng chảy xuống vạt áo.
"Không!" Trần Vũ chỉ vào quần áo của Đoạn Dã, ngửa đầu: "đừn đỉ thứ ân nỏ xống quàn áo (đừng để thức ăn nhỏ xuống quần áo), phải ngẩng đầu lên."
"Ồ." Đoạn Dã hiểu ý, cũng ngẩng đầu lên, mím miệng.
Quả nhiên nước thịt không tràn ra khóe miệng nữa...
Sau khi nuốt thức ăn xuống, Trần Vũ tổng kết: "Hãy ngửa đầu nhìn lên bầu trời một góc bốn mươi lăm độ."
Đoạn Dã nuốt xong đồ ăn, bổ sung: "Đó là góc độ để không lưu lại nước miếng."
"..." Bát Hoang Diêu đã không thể ăn được nữa.
"Học xong chưa?" Trần Vũ hỏi.
"Học xong học xong."
"Vậy sau này phải sử dụng loại phương thức chuyên nghiệp này để ăn cơm Tây, không thể để người khác chê cười lớp hai chúng ta."
"Không sai không sai. Vũ ca anh biết thật nhiều kiến thức."
"Đọc sách nhiều, tự nhiên là biết." Trần Vũ khiêm tốn, sau đó nhìn về phía Bát Hoang Diêu: "Sao cô lại không ăn nữa?"
"Không. . . Không đói bụng."
"Vậy được rồi, không ăn thì làm việc chính thôi, giúp tôi điều tra một chút mấy ngày qua trường chúng ta có những môn nào."
"Được." Bát Hoang Diêu gật đầu lấy điện thoại di động cũ bấm vào trình duyệt: "Máy cũ, hơi chậm, chờ một chút."
"Không vội." Trần Vũ lại nuốt một miếng bánh mì khác ở góc bốn mươi lăm độ, liếc mắt nhìn Bát Hoang Diêu: "Xem phương pháp ăn cơm tây của cô không hề kém gì tôi, chắc là đã đi học qua rồi hả."
"... Đúng."
"Gia tộc Bát Hoang là một gia tộc lớn." Đoạn Dã xen vào: "Những lễ nghi như thế này đương nhiên là phải học rồi."
"Không có." Thiếu nữ lắc đầu, cảm thấy có chút mất mác: "Chỉ có tôi và anh trai mới được học."
Nhìn thấy biểu hiện của Bát Hoang Diêu thay đổi, Đoạn Dã phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức chuyển chủ đề: "Tôi biết anh trai cô, là Bát Hoang Dịch đúng không."
"Đúng."
"Một người rất lợi hại. Bố mẹ tôi từng rất coi trọng anh ấy, cũng coi như là một nửa thần tượng của tôi." Đoạn Dã cầm khăn tay lên lau miệng: "Đáng tiếc, con trai họ bây giờ có thể học cùng trường với Bát Hoang Dịch nhưng họ lại không thể nhìn thấy được rồi. Nếu không, họ sẽ rất vui mừng. Đó là lý do tại sao tôi muốn đến Đại học Bắc Kinh."
"Ồ." Trần Vũ đáp một tiếng, rồi tiếp tục đắm mình trong thức ăn.
Bát Hoang Diêu cũng cúi đầu không nói gì.
Bầu không khí náo nhiệt trong phòng bỗng yên tĩnh lại.
Đoạn Dã vứt khăn tay đi, dựa lưng trên ghế, nhìn lên trần nhà, nheo mắt lại, một lúc sau mới hỏi: "Vũ ca, tại sao anh lại muốn vào đại học Bắc Kinh?"
"Tôi hả?"
"Ừm."
"Kinh thành rất an toàn, có thể ngăn cản được thú triều. Khi thú triều đến thì cũng không cần sợ."
" Còn gì nữa không?"
"Còn có... Chắc là kiếm chuyện với một người." Trần Vũ đặt dĩa xuống, uống nửa ngụm nước: " Ở đại học Bắc Kinh, có người khiêu khích tôi."
"Trả thù sao?"
"Không tính là kẻ thù."
"Ồ..." Đoạn Dã trầm ngâm gật đầu, lại nhìn về phía Bát Hoang Diêu: " Tại sao cô lại đến Đại học Bắc Kinh?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận